“Muốn cãi nhau thì phải giải quyết kẻ địch đã rồi nói, Tần Trì không phải là dạng dễ đối phó, Đông phương chí tà năm đó biết bao nhiêu kẻ đã bại trận dưới tay hắn, ngay cả cao thủ Atlantis, giáo hoàng Vatican đều không thể làm gì được hắn ta, bây giờ quay trở lại xâm lược càng phải thận trọng hơn. Con trai hắn cũng không dễ đối phó, tất cả hãy chuẩn bị tinh thần”.
Kha Lâm Tư Lặc đập tay lên bàn, mọi người không dám nói gì thêm, kế hoạch trước mắt là phải khống chế được Tần Lâm và Tần Trì, giành lấy nội hạch hằng tinh, đó mới là thứ chúng muốn.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm tung hai nắm đấm, khí thế như rồng, ba người con trai của Long Luân Tư Lặc đều bị đánh lùi về sau, trên người có vết thương, kêu khổ thảm thương.
“Ra tay! Nhất định phải trừ khử được hai bọn chúng”.
Kha Lâm Tư Lặc hận Tần Lâm và Tần Trì đến tận xương tủy, hai mươi năm trước Tần Trì đã đánh bọn họ một đòn chí mạng, không thể nào xoay chuyển được tình hình, tất cả mọi người đều bị ông trấn áp, vô cùng kinh hãi chấn động.
Sau hai mươi năm con gái của ông ta chết thảm trong tay con trai Tần Trì, giống như một trận chiến luân hồi khiến Kha Lâm Tư Lặc vô cùng phẫn nộ.
Không chỉ là để thống trị trái đất, vì tương lai của nền văn minh Tam Tinh thể mà còn để báo thù, mối thù giết con không đội trời chung, Kha Lâm Tư Lặc đã sớm không chịu nổi nữa rồi, ông ta nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết thì mới có thể xả được cơn giận trong lòng.
“Để tôi tấn công trước, giết!”
Kha Lâm Tư Lặc gào lên nói, ánh mắt kiên định tràn đầy lửa giận, sát khí đùng đùng.
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam lần lượt ở bên trái và bên phải, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Long Luân Tư Lặc đứng bên cạnh hỗ trợ, năm người lập tức ra tay, một lần nữa áp sát Tần Lâm và Tần Trì.
Đại chiến thực sự vừa mới bắt đầu.
Tần Trì căng thẳng nhìn về phía Tần Lâm, đây sẽ là trận chiến cuối cùng của họ, đám người Kha Lâm Tư Lặc liên thủ với nhau, đấu với bảy tên, hai người họ cũng không dám lơ là, cuộc chiến đấu này vô cùng khắc nghiệt.
Làn khói chết chóc bao trùm mỗi người, bọn họ không còn đường lui nữa rồi, cuộc chiến này chắc chắn sẽ là một cuộc tàn sát vô cùng khốc liệt, ai có thể sống sót ai mới là người chiến thắng cuối cùng.
“Vậy thì hãy chiến hết mình đi, ha ha ha”.
Tần Lâm không hề lo sợ, càng nhiều người anh càng hưng phấn, trận chiến sinh tử thực sự chính là thế này, gặp nhau nơi ngõ hẻm người nào gan dạ sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Một lần nữa chiến đấu với Kha Lâm Tư Lặc, Tần Trì đã sớm có sự chuẩn bị.
“Giao bốn người này cho bố, mấy người kia giao cho con”.
“Ông xem thường tôi ư?”
Tần Lâm cau mày nhìn bố.
“Mặc dù bọn họ bị thương nhưng một mình con đối phó cũng không phải là điều dễ dàng, không được khinh địch”.
Tần Trì hững hờ nhìn Tần Lâm, anh biết bố làm vì thế là để tốt cho anh, có điều đối thủ của Tần Lâm là bốn người Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, cũng không hề dễ đối phó.
Bảy người này dù bị trọng thương nhưng ai cũng là cao thủ ngũ mạch thậm chí là lục mạch, tuyệt đối sẽ không bị Tần Lâm đánh bại một cách dễ dàng.
Cộng thêm người bố Long Luân Tư Lặc của bọn chúng nữa thực lực của người này không hề thua kém Bàng Ba Địch, nhìn đội ngũ thế này thì Tần Lâm cũng phải thật nỗ lực mới được.
“Ha ha ha, Tần Trì, một tên tướng bại trận như mày lúc đầu suýt nữa chết trong tay bọn tao, hôm nay cho dù mày không bị tổn hại sức lực nhưng mày cũng đừng hòng thoát khỏi tay bọn tao”.
Bàng Ba Địch tự tin nói, trước đây suýt nữa thì giết chết được Tần Trì, nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của đội trưởng Kha Lâm thì Tần Trì có thể sống đến ngày hôm nay sao?
“Đúng vậy, tên tướng bại trận như mày cũng dám ăn nói hùng hồn sao? Trận chiến ngày hôm nay mày nhất định phải chết!”
Tác Lạc Nam nghiến chặt răng, bị Tần Trì đánh trọng thương, bây giờ hắn mới có cơ hội báo thù.
Chỉ riêng Kha Lâm Tư Lặc cau mày lại, hai tên này thực sự tưởng Tần Trì dễ đối phó sao? Trận chiến này các người tự lo liệu cho bản thân mình đi!