*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ kiếp, nói nhiều làm gì, muốn chiến thì chiến đi”.
Tần Lâm cau mày lại, nhấc cây kiếm lên lao thẳng về phía trước.
Hai bố con phối hợp rất ăn ý, không hề do dự, Tần Lâm ở bên trái, Tần Trì ở bên phải.
Tần Lâm tung cú đấm, sức mạnh như vũ bão, không ngừng đập về phía bọn họ, bảy người khỏe như trâu, tất cả đều được lĩnh hội tinh túy của người Tam Tinh, kỳ thực bọn họ chính là người Tam Tinh bởi vì họ là con trai của Long Luân Tư Lặc, trong người chảy dòng máu của người Tam Tinh, bọn họ tự nhận mình là người Tam Tinh cao quý, không thể nào thay thế được.
Nhưng thực lực của Tần Lâm đã đạt đến trình độ của cao thủ thất mạch, tiến bộ thần tốc, thậm chí còn cao hơn cả bố, đây cũng là lý do anh dám tự tin đi đến hòn đảo một mình.
Cú đấm của Tần Lâm không to hơn đám người này nhưng sức mạnh lại không hề thua kém, một đấu ba, từng cú đấm liên tiếp tung ra, bọn họ hoàn toàn không dám tiến công.
Còn Tần Trì cũng đấu với bốn tên, lúc này thân là một người bố, ông không thể đùn đẩy trách nhiệm được, bị bảy tên cao thủ vây đánh, ông càng không thể lơ là mất cảnh giác.
Bây giờ ông đã không còn là tướng thua trận ở dãy núi Đại Hưng An nữa rồi, ban đầu nếu không phải do thể lực của bản thân đạt đến cực hạn thì đã không bị đám người này đánh bại.
Hôm nay tiếp tục chiến đấu một lần nữa, Tần Lâm đã được chứng kiến sức mạnh của bố, trước mặt hai người họ bảy người con của Long Luân Tư Lặc chẳng là cái thá gì cả.
Tần Lâm dùng một tay kẹp chặt tên cao thủ Long Nhất, đập mạnh vào lồng ngực của gã, sắc mặt của Long Nhất biến đổi, phun ra một ngụm máu, loạng choạng lùi về sau, biểu cảm vô cùng kinh hãi.
“Đáng ghét, tránh ra cho tôi!”
Long Tam theo sau, đến cứu viện cho anh cả, nhưng Tần Lâm không cho hắn cơ hội, anh đánh liên hoàn, quyền phong chí mạng, bả vai của hắn bị Tần Lâm tách làm đôi, đôi mắt toát lên sự kinh hãi.
Một mình Tần Lâm đấu ba người mà không hề có chút áp lực, thậm chí còn ổn định chiếm được ưu thế, lúc này Tần Trì cũng không phải ngoại lệ, khí thế của ông không hề thua kém con trai, bốn người con của Long Luân Tư Lặc liên tục thua cuộc, có một tên đã bị Tần Trì chặt đứt cánh tay, hắn gào lên vô cùng thảm thiết.
Tần Lâm từng bước áp sát, lúc này họ đã không còn chút áp lực nào nữa, ngược lại bảy tên kia lại rơi vào thế bị động.
Sự ngạo mạn hống hách lúc nãy biến mất trong phút chốc, trong giây phút này, sắc mặt của bọn chúng rất khó coi, đặc biệt là Long Luân Tư Lặc, các người con đều do hắn một tay chăm sóc huấn luyện, đều là cao thủ thực sự, hơn nữa đã kế thừa thực lực của người Tam Tinh, không ngờ lại không thể đánh bại được hai người họ.
Long Luân Tư Lặc cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt u ám, lửa giận ngút trời, nhưng thực sự là như thế, mặc dù bảy người con trai của hắn đánh nhau rất giỏi nhưng lại thua bố con Tần Lâm, hắn ta đã mất hết thể diện.
“Xem ra, mấy đứa cháu vẫn chưa nhiều kinh nghiệm lắm, nếu không sao lại dễ dàng bị đánh bại như thế chứ? Người trẻ vẫn cần phải tôi luyện thêm mới được”.