*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệng Tần Trì hơi nhếch lên, sao ánh mắt lại trở nên đáng sợ như vậy, hơn nữa còn mang vẻ bí hiểm nữa.
"Chị nói đi, chuyện gì bố tôi cũng đồng ý".
Tần Lâm nói.
Tần Trì ngây người, thằng nhóc này sao lại bán đứng ông già này dễ dàng như vậy chứ?
Tạ Hồng Mai nhịn cười, muốn cười mà không dám, nhịn đến nỗi khó chịu trong người.
"Vậy được, đợi sau khi chúng tôi tìm được người Tam Tinh thì phải ở đây với tôi một tháng".
Trong mắt Tiffany, người Tam Tinh không hề quan trọng, quan trọng là Tần Trì, đây mới là điều cô luôn canh cánh trong lòng.
"Chốt đơn!"
Tần Lâm gật đầu.
"Hai… hai người!"
Tần Trì không ngờ rằng mình còn chưa lên tiếng mà hai người này đã mang mình ra giao dịch rồi.
"Nợ tình mà ông gây ra, quỳ xuống cũng phải trả cho bằng hết. Đừng nói là ông muốn cứ để vậy mà đi nhé?"
Tần Lâm lạnh lùng nhìn bố một cái, lúc này trong lòng anh lại có chút ấm áp, không ngờ bố mình lại cừ khôi như vậy, xem ra anh chưa chắc đã là đối thủ bố mình rồi.
Đàn ông càng già càng có giá, đại khái là như thế.
"Con trai anh có trách nhiệm hơn anh đấy".
Tiffany cười nói.
"Tôi…"
Tần Trì không có lời gì để nói.
"Tôi cái gì mà tôi, bây giờ anh là người không có tư cách nói chuyện nhất ở đây, hai mươi năm qua anh đã phụ lòng biết bao nhiêu người anh biết không? Con mụ già nhà họ Indian Shiva hình như cũng đang tìm anh để kiếm chuyện đấy. Tôi khuyên anh tốt nhất nên trốn ở chỗ tôi một thời gian, chờ sóng yên biển lặng rồi tính tiếp. Nếu anh để cô ta bắt được thì anh sẽ bị hút sạch máu đấy".
Tiffany ung dung nói.
"Cô ấy sao? Ban đầu tôi có hứa hẹn gì với cô ấy đâu, sao cô ấy lại tìm tôi, cô ấy còn định gài tôi nữa sao?"
Tần Trì không cam lòng nói.
"Con mụ già kia chẳng biết phải trái gì, ban đầu lúc chúng ta còn ở bên nhau cô ta luôn muốn chia rẽ chúng ta, nếu không phải là anh có thái độ cứng rắn thì có khi bây giờ cũng rơi vào tay cô ta rồi".
Tiffany bĩu môi nói.
"Nhà họ Indian Shiva tôi cũng không dây vào được, xì".
Tiffany cười nói.
Ánh mắt Tần Lâm hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên, xem ra bố của mình đúng là đào hoa thật.
"Vậy tôi đành phải ở đây một thời gian rồi".
Tần Trì gật đầu, ánh mắt xẹt qua một chút sợ hãi.
"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sắp xếp người đi tìm tung tích của người Tam Tinh".
Tiffany nói xong liền dặn dò trợ lý của mình, lục soát tất cả những người từ vùng ngoài đến ở trên quần đảo Madagascar, không bỏ qua bất cứ khu vực nào.
Chưa đến nửa tiếng sau, đã có người báo tin tức đúng như dự đoán.
"Người của tôi nói ba ngày trước có bốn người đến quần đảo Madagascar, trong đó có một người bị thương rất nặng, đi đứng khập khiễng, những người còn lại đều rất cao lớn, điều này cũng là lý do khiến bọn họ dễ làm người ta chú ý. Bọn họ đến đảo Alpha, đây là một hòn đảo rất kinh khủng, xung quanh có rất nhiều côn trùng rắn rết, cho nên không được khai hoang, bao nhiêu năm qua chỉ cần có người lên đảo thì chắc chắn sẽ chết một cách kỳ lạ, cho nên rất ít người dám đến nơi đó, mấy người này xem ra đúng là có điều gì mờ ám".
Tiffany trầm tư nói.
"Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi rồi".
Tạ Hồng Mai vui mừng nói.
"Chúng ta tìm đúng người rồi".
Tần Lâm nói.
"Xem kìa, miệng