“Đội trưởng Kha Lâm, tại sao anh lại ngăn cản chúng tôi? Chúng tôi đã xém giết được chúng rồi, chẳng lẽ anh không thấy sao?"
Bàng Ba Địch nói với vẻ mặt u ám.
"Thế ý cậu là dùng mạng sống của hai chúng ta để đổi lấy mạng sống của hai tên đó hay sao?"
Kha Lâm Tư Lặc nhìn Bàng Ba Địch bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ý em không phải vậy đâu đội trưởng Kha Lâm”.
Bàng Ba Địch thấp giọng nói.
"Nhưng lúc đó thật sự chỉ cách một bước mà thôi”.
Tác Lạc Nam có chút không cam tâm.
"Thật sao? Các cậu nghĩ xem, hắn giết tôi và Tiểu Lâm thì mất bao lâu chứ? Các cậu đang đánh cược mạng sống của chúng ta hay sao? Hắn muốn dùng phương pháp vây Ngụy cứu Triệu để kiềm hãm hai người, nếu Tần Trì và người phụ nữ đó chết thì chúng ta cũng sẽ khó sống. Tôi mất đi con gái rồi, chẳng lẽ hai người còn muốn làm cho gia đình tôi tan nát ư? Chỉ dựa vào hai tên có đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các cậu thì có thể liều mạng với người ta hay sao? Tôi giao tương lai của nền văn minh Tam Tinh cho các cậu thì thật đúng là ngồi chờ chết mà?”
Kha Lâm Tư Lặc gầm lên.
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cúi đầu im lặng, ánh mắt của Kha Lâm Tư Lặc khiến cho bọn họ sợ hãi không dám nhìn đối diện ông ta, giờ đây ông ta đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, con gái đã bị Tần Lâm bắt đi, đến bây giờ còn chưa rõ sống chết, sao ông ta có thể không lo lắng được chứ?
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đã khóc thành sông, trong lòng vô cùng hối hận, lẽ ra bọn họ nên rút lui ngay từ đầu, có lẽ đã có thể cứu được con gái mình.
Nhưng cứ khư khư cố chấp thì bọn họ không những không có được vật tổ tận thế mình muốn, mà thậm chí còn mất đi con gái của mình.
Đây chính là một sự sỉ nhục lớn đối với Kha Lâm Tư Lặc.
Đối với kế hoạch hiện tại, bọn họ không còn cách nào khác, cho dù biết vật tổ tận thế nằm trong tay Tần Lâm và Tần Trì thì bọn họ cũng không làm gì được.
"Nếu con gái đã không còn thì chúng ta hãy đến Madagascar đi, hy vọng rằng chúng ta có thể trả thù thành công”.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử lau nước mắt và nói với vẻ lạnh lùng, con gái mình đã rơi vào tay loài người, nền văn minh Tam Tinh lại đang đối đầu với bọn họ, bây giờ chắc chắn Địch Luân Á đang gặp nguy hiểm.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng biết tình yêu nam nữ rất ngắn ngủi, bọn họ đã từng thề sẽ tìm ra một hành tinh có thể tồn tại mãi mãi cho nền văn minh Tam Tinh.
Gạt đi vẻ nhân từ của một người mẹ, đôi mắt của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử khiến cho Kha Lâm Tư Lặc càng cảm thấy đau khổ, nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác!
"Đi thôi, Madagascar có người của chúng ta, chỉ cần chúng ta mạnh lên thì không ai có thể tiếp tục bắt nạt chúng ta được nữa”.
Kha Lâm Tư Lặc trầm giọng nói, sau đó nắm chặt tay Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử, bọn họ nhất định phải quét sạch nền văn minh nhân loại.
Chỉ khi lấy được nội hạch hằng tinh, và cũng là vật tổ tận thế, thì bọn họ mới có cơ hội giết sạch loài người.
"Mục đích của chúng ta rất rõ ràng, nhớ lấy, Bàng Ba Địch, Tác Lạc Nam, chúng ta sẽ giết tất cả loài người, bất kể có bao nhiêu thì chúng ta cũng phải giết cho bằng hết, để chúng chết không có chỗ chôn. Phải giết chúng thì tài nguyên của trái đất mới không bị lãng phí, chỉ khi đó chúng ta mới có thể sinh sống ở đây. Nền văn minh nhân loại không xứng đáng với tài nguyên ở đây, những thứ này đều là của chúng ta, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ giết tất cả và cho bọn chúng biết được nền văn minh Tam Tinh của chúng ta hùng mạnh đến cỡ nào”.
Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ giễu cợt, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cũng gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy sát ý, nói đến giết chóc thì vô cùng hưng phấn, đây sẽ là một cuộc thảm sát giết chết nền văn minh nhân loại tự cho mình là đúng, vậy thì nền văn minh Tam Tinh mới có thể chiếm lĩnh được thế giới.
Đối với những sinh vật yếu ớt như nền văn minh loài người, bọn họ phải chịu sự nô dịch và tuyệt vọng trước cái chết.
Sự hủy diệt của bọn họ sẽ là sự bắt đầu mới cho người Tam Tinh!