"Kéo dài khoảng cách, không thể sống mái với hắn, tên này mạnh quá!"
Kha Lâm Tư Lặc nhíu mày, sắc mặt âm trầm, nước mưa sối nước lên mặt ông ta, tầm nhìn cũng mờ đi.
Nhưng ông ta không hề do dự, lấy lui làm tiến, dùng chiến đối chiến, đây là chiến thuật tốt nhất của bọn họ.
Nếu như làm một trận sống mái với Tần Trì thì cho dù có đánh bại đối phương chắc bọn họ cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, có khả năng sẽ phải chôn xác nơi đây.
Bây giờ chỉ có thể kéo dài khoảng cách với Tần Trì thì mới có hy vọng.
Bàng Ba Địch trầm giọng nói.
"Vâng!"
Nhưng Tác Lạc Nam lại không cam lòng, hắn bị Tần Trì gánh gãy ba cái xương sườn, đội mưa gió bão bùng, chịu đựng sấm rền chớp giật, hắn nhất định phải bắt Tần Trì trả giá.
"Đồ khốn nạn, cái bọn con người ti tiện, dám khiến ta bị thương! Chịu chết đi!"
Cước pháp của Tác Lạc Nam như điện, càn quét qua, ngay cả màn mưa cũng như bị hắn cắt đứt, đòn cước có sức mạnh cực lớn, vắt ngang bầu trời, chèn ép vạn quân!
Tần Trì như phải đối đầu với kẻ địch mạnh, hai tay giơ lên đỡ đòn, ông xoay người, tung quyền, sức mạnh kinh khủng trút xuống, đánh thẳng vào lòng bàn chân của Tác Lạc Nam.
"Á..."
Tác Lạc Nam hét lên thất thanh, sắc mặt thay đổi, ngã lăn xuống, vô cùng chật vật.
"Cẩn thận!"
Nhưng lời dặn dò của Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử đến quá muộn màng, Tác Lạc Nam đã phi người qua, mà lúc này Kha Lâm Tư Lặc cũng nhân cơ hội, hai bóng dáng lao người lên, Bàng Ba Địch và Kha Lâm Tư Lặc tung quyền đấm thẳng vào vai của Tần Trì, Tần Trì vọt qua tránh khỏi nắm đấm của Kha Lâm Tư Lặc nhưng không tránh kịp đòn tấn công của Bàng Ba Địch.
Tần Trì xoay người giữa không trung, một chân đạp lên cây cổ thụ rồi phóng ra ngoài, cả người lăn xuống, quỳ một chân xuống đất.
Tần Trì không ngừng thở dốc, vai đau đớn kịch liệt khiến ông phải nhíu mày, nhưng Tác Lạc Nam trước mặt cũng không dễ chịu gì, hắn vô cùng chật vật, mặt tái mét, khập khễnh bước đi.
Ba người kia lại ép sát Tần Trì, trận chiến ngày càng kịch liệt, bước chân của Tần Trì cũng bắt đầu hỗn loạn, dù sao cũng đã đuổi đánh bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, so với người Tam Tinh, thể lực của con người còn kém xa.
Tốc độ và sức mạnh không ngừng giảm sút, uy thế của Tần Trì kém trước nhiều.
Ông hiểu rõ, cứ như vậy thì mình chết chắc.
Ông cũng tìm cơ hội, nhưng đối phương không phải loại làng nhàng, khuyết điểm duy nhất của người Tam Tinh là thiếu thiên phú luyện võ, nếu không mấy nghìn năm tuổi, cho dù có là người bình thường thì cũng không bình thường nổi.
Đối với Tần Trì mà nói, thực ra ông đã thắng từ lâu rồi, ít nhất trước mặt người Tam Tinh, ông là sự tồn tại không thể đánh bại.
Nhưng hai mươi năm sau, ông cuối cùng phải đối diện với một kết cục hoàn toàn khác.
Tần Trì đã cố hết sức nhưng ông biết đường xuống Hoàng Tuyền đang gần ngay trước mắt.
Kha Lâm Tư Lặc nghiến răng nghiến lợi, mối thù năm đó cuối cùng cũng có thể trả rồi.
"Một đời anh hùng, không ngờ Đông phương chí tà cũng phải chết trong tay tao, ha ha ha. Năm đó mày hăm hở thế cơ mà, Tần Trì hôm nay tao sẽ tiễn mày về Tây Thiên!"
Tên khốn khiếp này chính là kẻ địch lớn nhất của bọn họ, cho dù là nền văn minh Atlantis hay là nền văn minh Tam Tinh thì cũng như vậy, đều hận Tần Trì đến thấu xương.
Năm đó nếu không vì Tần Trì một mình thay đổi cả cục diện của thế giới thì chắc bây giờ thế giới đã trở thành thuộc địa của nền văn minh Tam Tinh, tất cả sẽ nằm trong tay họ.
Tóm lại, giết Tần Trì là biện pháp tốt nhất với bọn họ.
"Bây giờ hắn đã là nỏ hết đà, giết đi!"
Kha Lâm Tư Lặc quát lớn, sát khí bừng bừng, bốn người xúm lại, lúc này Tần Trì có mọc cánh cũng khó thoát!
"Muốn giết bố tao, bọn mày phải hỏi tao trước xem tao có đồng ý không".
Một tiếng hét lạnh như băng tuyết vang lên trong làn mưa, ầm ầm như sấm rền, khí thế hùng hồn!