Tạ Hồng Mai sửng sốt, bây giờ cả nhà họ Tạ đang rất hoảng loạn, bởi vì Bạch Thiếu Đình lại đến đây, lần này anh ta không chỉ đến một mình mà còn mang theo một người, anh ta đứng sau lưng người đàn ông trung niên kia, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, điều này càng làm cho người nhà họ Tạ cảm thấy khiếp sợ người đàn ông này.
"Lại là anh ta! Bạch Thiếu Đình, rốt cuộc anh muốn gì?"
Tạ Hồng Mai trầm giọng nói, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngay đại sảnh ở cổng, cô liền nhìn thấy Bạch Thiếu Đình đang chậm rãi đi cùng với một người đàn ông trung niên.
Tạ Hồng Mai có biết người này, ông ta chính là chú ba của Bạch Thiếu Đình, Bạch Phàm!
Mặc dù tên Bạch Phàm, nhưng ông ta lại vô cùng phi phàm, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng chỉ biết Bạch Phàm là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ tuyệt đỉnh!
Những thứ khác thì cô không biết nữa.
"Ông ba nhà họ Bạch từ trước đến nay rất ít khi ra ngoài, không ngờ hôm nay lại cùng Bạch thiếu đến đây, thật là cực khổ cho anh quá, mời vào!"
Tạ Giang Hoài cười nói, ông ta khom lưng cuối đầu ở trước mặt Bạch Phàm và Bạch Thiếu Đình, tỏ ra hết sức thấp kém, điều này khiến cho Tạ Hồng Mai cảm thấy không thoải mái, dù sao đó cũng là bố của cô.
"Tạ Giang Hoài, ở đây không tới phiên anh nói chuyện với tôi, gọi lão già Tạ Trường Hà ra đây”.
Bạch Phàm lạnh lùng nói với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy lời nói cao như núi, làm cho Tạ Giang Hoài sợ hãi đến mức không dám nhìn vào mắt ông ta.
Ai cũng biết ông baông ba nhà họ Bạch là người phải kể đến đầu tiên ở Tử Cấm Thành, sự xuất hiện của ông ta khiến cho Bạch Thiếu Đình chỉ có thể im lặng đứng đằng sau.
Quả thực, Tạ Giang Hoài không đủ tư cách để nói chuyện với Bạch Phàm, trong thập đại gia tộc thì chỉ có nhà họ Bạch mới có được thực lực và sự độc đoán như vậy.
Nhưng Tạ Giang Hoài vẫn cảm thấy bực mình, ông đây cũng cùng thời với anh kia mà, tại sao anh lại sỉ nhục tôi như vậy, đúng là làm cho người ta khó coi mà?
Nhưng nhà họ Tạ không còn cách nào khác, Tạ Giang Hoài là một tên phế phẩm, Bạch Phàm biết rất rõ điều này, thế nên mới không coi trọng ông ta.
"Ông ba nói đúng, bây giờ tôi sẽ đi gọi bố ra ngay”.
Tạ Giang Hoài nén lại lửa giận trong lòng, một Bạch Thiếu Đình đã đối phó không lại rồi, huống chi là Bạch Phàm, vậy đành phải gọi bố ra giải quyết mà thôi.
"Bạch ông ba, tại sao chú lại đến đây vậy ạ?"
Tạ Hồng Mai chậm rãi bước ra ngoài.
"Tạ Hồng Mai, cô cuối cùng cô cũng ra rồi à”.
Bạch Thiếu Đình trầm giọng nói, ánh mắt dịu dàng.
"Nếu nhân vật chính đã ra rồi thì không cần Tạ Trường Hà nữa, cũng chẳng có ích gì đâu, Tạ Hồng Mai, cô đã phụ lòng cháu trai tôi, lại còn lén nuôi tình phu ở ngoài, cô thật sự làm cho nhà họ Bạch chúng tôi quá thất vọng, rõ ràng có cơ hội gả vào nhà họ Bạch hưởng vinh hoa phú quý, coi như cũng có thể làm nở mày nở mặt nhà họ Tạ, nhưng bây giờ cô lại vì một thằng trai bao mà làm cháu tôi bị thương sao, món nợ nay cô muốn tính thế nào đây?”
Bạch Phàm lạnh lùng nói.
"Cô là phụ nữ nên tôi cũng chẳng thèm chấp nhặt làm gì, cứ để cho Thiếu Đình ra tay đi, mau gọi Tần Lâm ra đây, dám đánh cháu tôi bị thương à, hôm nay sẽ là ngày giỗ của nó".
Tạ Hồng Mai đột nhiên lo sợ, cô sớm đã nghe nói ông ba nhà họ Bạch ở thủ đô gần như không có đối thủ, lần này ông ta xuất hiện, ắt hẳn là để giúp Bạch Thiếu Đình lấy mạng Tần Lâm.
“Tần Lâm không có ở đây”.
Sắc mặt Tạ Hồng Mai sa sầm, cũng may Tần Lâm không có ở đây, nếu không thì anh nhất định sẽ không thể chạy thoát.
"Không có? Ha ha ha, sao có thể chứ, cô là đồ lừa bịp à? Tạ Hồng Mai, tôi thấy cô muốn chết rồi đúng không”.
Bạch Thiếu Đình hung ác nói, chắc Tạ Hồng Mai đã giấu Tần Lâm đi rồi cũng nên.
"Nếu không giao Tần Lâm ra đây thì tất cả người nhà họ Tạ sẽ phải chết! Đây là lựa chọn duy nhất của cô, Tạ Hồng Mai”.
Ánh mắt Bạch Phàm càng trở nên lạnh lẽo, lúc này người nhà họ Tạ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, đương nhiên chỉ có ông ba nhà họ Bạch mới dám nói ra mấy lời này!