Tần Lâm muốn nói lời từ biệt với Tạ Hồng Mai, nhưng anh thực sự không có thời gian, bởi vì trong lòng anh luôn nghĩ đến bố mình, sau đó anh liền lên đường đi thẳng đến Tam Tinh Đôi.
Song, giông bão đã nổi lên ở nhà họ Bạch.
Là một trong thập đại gia tộc đứng đầu thủ đô, đường nhiên không thể nào nghi ngờ địa vị của nhà họ Bạch, thậm chí bọn họ còn đứng đầu thập đại gia tộc, gần như không ai có thể sánh bằng.
Thập đại gia tộc đều là trụ cột của nước cộng hòa, cũng chính là gia tộc Sắc Đỏ hồi đó.
Giờ đây theo sự thay đổi của thời đại, nhiều gia tộc đã bặt vô âm tín, nhà họ Tạ là một trong số đó, nếu không thì sao bọn họ lại có thể nhếch nhác như vậy chứ? Cho dù vì nhà họ Tưởng hay nhà họ Bạch thì bọn họ cũng đều không có chút tôn nghiêm nào, bởi vì bản lĩnh không bằng người ta nên căn bản không thể chống lại được, đây mới chính là hiện thực.
Nhưng nhà họ Bạch thì khác, bao nhiêu năm qua, địa vị nhà họ Bạch vẫn không hề yếu đi, mà ngày càng lớn mạnh hơn, điều này đương nhiên cũng khiến bọn họ trở thành gia tộc có một không hai ở thủ đô.
Nhà họ Bạch có rất nhiều nhân tài, Bạch Thiếu Đình là một trong số đó, bởi vì nhiều người biết rằng nhà họ Bạch sẽ có ngày lớn mạnh trở lại, ở thủ đô, hầu như không một ai có thể sánh được với bọn họ, ngay cả ở trong nước cộng hòa cũng vậy.
Trang viên nhà họ Bạch nằm tại khu Yên ở thủ đô, là một trang viên vô cùng to lớn, nhà họ Bạch có hàng trăm người, hầu hết đều sinh sống ở đây, đình đài lầu các, rừng cây cổ thụ, tất cả đều hết sức hoa lệ, mỗi một đại sảnh đều được chạm khắc bằng gỗ, nghệ thuật dùng mối ghép mộng vô cùng hoành tráng.
Cho dù so với những tòa tháp trong Tử Cấm Thành thì cũng không hề thua kém chút nào.
Trong đại sảnh, sắc mặt Bạch Thiếu Đình vô cùng ảm đạm, anh ta đứng ở giữa sảnh, ánh mắt vô cùng u ám, có lẽ đã đứng ở đây rất lâu rồi.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Một ông già ngồi giữa đại sảnh với vẻ mặt nghiêm túc, điềm đạm nói.
Ông già mặt mày lãnh đạm, gò má cao gầy guộc, trên người mặc trang phục thời Đường màu xanh lam, nhưng đôi mắt vẫn còn rất sáng, vô cùng rực rỡ.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ sưa sáng bóng, ông cụ đưa mắt liếc sang Bạch Thiếu Đình.
"Thưa ông nội, đã hơn bốn giờ chiều”.
Bạch Thiếu Đình thì thào, tỏ ra vô cùng kiêng dè, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không cam tâm.
"Đã đứng mấy tiếng rồi sao? Ông ngủ lâu như vậy ư”.
Ông cụ lắc đầu nói.
Ông ta tên Bạch Triển Đường, là chủ nhà họ Bạch, và là người có công của nước cộng hòa, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, nhưng ông cụ còn vẫn rất minh mẫn để đảm đương công việc của nhà họ Bạch.
Trước mặt ông nội, Bạch Thiếu Đình không bao giờ dám lớn tiếng, bởi vì ông nội rất độc đoán và luôn nói được làm được.
“Không sao đâu ông nội”.
Bạch Thiếu Đình nói.
"Nói đi, ai đánh cháu thành ra thế này, không ngờ nhà họ Bạch chúng ta ở thủ đô lại bị người khác ức hiếp, cháu cũng coi như là thể diện của nhà họ Bạch kia mà, hừm”.
Lời nói của Bạch Triển Đường càng làm cho ánh mắt của Bạch Thiếu Đình lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt trở nên rất khó coi.
"Xin lỗi ông nội, cháu đã làm mất mặt nhà họ Bạch”.
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bớt nhiều lời lại đi”.
Bạch Triển Đình cau mày.
"Hắn là một kẻ không có tiếng tăm, tên Tần Lâm, vì cháu đã đến nhà họ Tạ để tìm Hồng Mai, nhưng hắn ta đã ngăn cản cháu, vậy nên hai cả hai... đã đánh nhau, nhưng không ngờ hắn ta lại vô cùng mạnh mẽ”.