Tần Lâm chau mày, Tạ Hồng Mai tìm anh làm gì vậy?
"Đội trưởng Tạ, không biết cô tìm tôi có việc gì không?"
Tần Lâm hỏi.
"Tôi có việc muốn nhờ Tần đại sư, không biết có thể gặp nhau một buổi không?"
Tạ Hồng Mai nói.
Tần Lâm trầm ngâm một lát, dù gì bây giờ cũng không có việc gì cả nên anh liền đồng ý với Tạ Hồng Mai.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, Tạ Hồng Mai mặc một chiếc váy dài màu đỏ, hôm nay cô không giống vẻ dũng cảm già giặn như lúc trước, mà nhìn vô cùng dịu dàng thướt tha.
Đặc biệt là sau khi trang điểm cô lại càng xinh đẹp hơn, càng thêm động lòng người.
Đến Tần Lâm cũng hơi ngây người, không ngờ cô lại đẹp như vậy, có thể trở thành đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng thì thực lực của Tạ Hồng Mai đương nhiên không thể khinh thường được, đúng là không hề thua kém đấng mày râu, vừa có nhan sắc vừa có sức mạnh, người phụ nữ tài giỏi như thế này chắc chắn có không ít người đàn ông xung quanh ngưỡng mộ đâu, nhưng lại không có ai dám lại gần Tạ Hồng Mai, bởi vì cô quá tài giỏi, quá bá đạo.
Lúc này Tạ Hồng Mai giống như một đóa hồng đang nở rộ, hơn nữa còn vô cùng gai góc, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám khinh thường.
"Cậu đến rồi à Tần đại sư!"
Tạ Hồng Mai thấy Tần Lâm là ánh mắt sáng lên, đôi mắt long lanh như hai vì sao, lộng lẫy phát sáng khắp muôn nơi.
Từ trước đến giờ Tần Lâm chưa bao giờ khen phụ nữ, nhưng Tạ Hồng Mai thực sự quá xuất sắc, lại còn là cao thủ huyết mạch, có lẽ đến đàn ông trong đội biệt kích cũng phải thấy hổ thẹn vì không theo kịp.
"Cô tìm tôi có việc gì vậy mà phải nói chuyện trực tiếp thế".
Tần Lâm ngồi xuống, hơi mỉm cười.
Tạ Hồng Mai vô cùng khâm phục Tần Lâm, nhất là trận chiến trên núi Côn Luân, nếu không có anh thì tất cả mọi người đã chết hết rồi ở đó rồi, đây là một sự tổn thất vô cùng lớn với đội biệt kích và tổ quốc.
"Nói trong điện thoại sẽ không được rõ ràng, Tần đại sư, tôi cũng không phải người vòng vo, hôm nay tôi mời cậu đến đây tôi cũng nói thẳng luôn, tôi muốn cậu làm bạn trai của tôi".
Tạ Hồng Mai đỏ mặt, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dứt khoát.
Tần Lâm ngây người, cũng thẳng thắn quá rồi đó? Đến cả đàn ông như anh còn thấy hơi ngại.
"Cái này… cô làm tôi hơi khó hiểu đó".
Tần Lâm cười khổ.
"Cậu xem mồm miệng tôi này, Tần đại sư, tôi muốn cậu giả làm bạn trai của tôi. Tôi căng thẳng quá, xin lỗi cậu".
Tạ Hồng Mai cười mỉm làm dịu đi sự xấu hổ của mình, một cô gái vừa mạnh mẽ lại thẳng thắn như cô nói ra những lời như vậy thực sự khiến Tần Lâm quá đỗi ngạc nhiên.
"Không phải là do gia tộc ép hôn đó chứ?"
Tần Lâm ngây người.
"Cái này mà cậu cũng biết sao? Tần đại sư, cậu đúng là liệu sự như thần đó".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai ung dung nói.
"Giả làm bạn trai sắp là nghề tay trái của tôi được rồi".
Tần Lâm không khỏi bật cười, anh đã giả làm bạn trai cho mấy người rồi, xem ra anh cũng có duyên với phụ nữ ghê.
"Cậu lợi hại thật đó, Tần đại sư, đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện như thế đó. Ha ha ha".
Tạ Hồng Mai cười lên giống như một bông hoa đẹp không sao tả xiết.
"Cô là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng, người phụ nữ mạnh mẽ như cô lại không làm chủ được chuyện này sao?"
Tần Lâm không khỏi ngạc nhiên.
"Haiz, chuyện này dài lắm, Tần đại sư, mặc dù tôi là đội trưởng của đội biệt kích Phi Hoàng, sức mạnh cũng không tệ, nhưng tôi lại không có tiếng nói mấy trong gia tộc, hơn nữa thập đại gia tộc ở thủ đô không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Tôi là người của nhà họ Tạ, một trong thập đại gia tộc ở thủ đô, không phải là gia tộc hoạt động chính trị mà là gia tộc võ đạo, gia tộc nào cũng đang đứng trên đỉnh cao của sức mạnh là quyền lực, tôi muốn tự lựa chọn cuộc hôn nhân của mình thực sự là việc quá khó".
Tần Lâm cảm thấy bùi ngùi, mặc dù là Tạ Hồng Mai cũng bị chi phối chính cuộc hôn nhân của mình, thập đại gia tộc ở thủ đô, cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Mỗi con người đều có những lúc không thể theo ý mình, cho dù là ai, chỉ cần bạn còn sống thì luôn có những lúc không thể tự chủ như vậy.
Kẻ mạnh cũng như vậy, Tần Lâm nghĩ đến bố mẹ mình, nghiêng nước nghiêng thành cũng khó nắm quyền một phương, sức mạnh kinh trời cũng khó cứu độ chúng sinh.
Bọn họ đều có những nỗi khổ riêng, nếu không muốn bị ai trói buộc thì bắt buộc phải trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức tất cả mọi người phải cúi đầu trước bạn, mạnh đến mức trên đời này không ai có thể làm gì được bạn.
"Cho nên cô muốn tôi giả làm bạn trai cô, xem ra gia tộc của cô cũng hao tổn nhiều tâm huyết vào cuộc hôn nhân của cô lắm đây".
Tần Lâm trầm ngâm nói.
"Tần đại sư chỉ cần đồng ý với tôi là được, việc còn lại cứ giao hết cho tôi".
Tạ Hồng Mai cười rồi nói.
"Nhà họ Tạ chúng tôi là một trong thập đại gia tộc ở thủ đô, cũng là võ đạo thế gia, lấy võ làm trọng, kẻ mạnh mới nhận được sự tôn trọng, chiến công của cậu đã truyền khắp của thủ đô, bây giờ cậu đã là người nổi tiếng ở thủ đô, ai mà chẳng biết chuyện cậu cứu ba đội biệt kích lớn chứ, không ít người muốn gặp mặt cậu nữa kìa".
Tạ Hồng Mai nghiêm túc nói.
"Có thật không vậy? Bây giờ tôi là người nổi tiếng rồi sao?"
Tần Lâm bất giác sờ mũi, đến anh cũng không ngờ rằng uy danh của mình đã truyền khắp thủ đô.
"Được rồi, vậy tôi sẽ cho cô mượn một ngày".
Tần Lâm mỉm cười.
"Không vội, sáng mai tôi sẽ qua đón cậu".
Hai tên đàn ông vạm vỡ hét lên, muốn đe dọa Tần Lâm, nhưng bọn họ sao có thể chống chọi lại với sức mạnh của Tần Lâm chứ?
Tần Lâm vung hai nắm đấm, hai người kia run lên rồi ngã bay ra đập thẳng vào cửa phòng nghỉ, ầm một tiếng lập tức thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.
Hai người đàn ông vạm vỡ bị đánh bại chỉ trong một chiêu, rất nhiều người hoảng hốt không biết phải làm sao.
Tần Lâm đi từng bước vào trong phòng nghỉ ngơi, Tô Văn Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia vui mừng, Tần Lâm giống như vị thần bảo vệ cho cô ấy vậy, lần nào Tần Lâm cũng xuất hiện đúng là thời khắc quan trọng giống như vị thần bảo vệ luôn bên cạnh cô ấy.
- ----------------------