Mấu chốt của sự trỗi dậy và suy tàn của nền văn minh thứ năm chính là vật tổ tận thế xuất hiện, trái tim của Tần Lâm cũng trở nên vô cùng căng thẳng, những thứ thần bí như này có thực sự tồn tại không? Chỉ một tấm vật tổ tận thế này mà lại có thể thay đổi thế giới sao?
Mặc dù trong lòng có vô số nghi ngờ, nhưng người đời không phải kẻ ngốc. Tần Lâm không biết tầm quan trọng của miếng vật tổ tận thế này, không có nghĩa là mọi người không biết.
Cẩn thận nhận lấy vật tổ tận thế, ánh mắt Tần Lâm vô cùng nóng rực, từ nay về sau gánh nặng trên người anh có lẽ càng thêm nặng rồi.
Năm đó, bố anh đã cầm vật tổ tận thế này và trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. Sau này, bản thân anh không biết sẽ đi về đâu. Nhưng ít ra thì hiện tại Hoa Hạ khá an toàn, nhưng có rất nhiều người lẻn vào Hoa Hạ nằm vùng vì thứ đồ này.
Trong trận chiến tại núi Côn Luân trước kia, sự xuất hiện của người tòa thánh đã khiến Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, lần này lại có ai đoán đúng rồi sao?
"Lúc trước, tôi đã gặp đại tế ti của tòa thánh ở Côn Luân, nhưng tiếc là ông ta đã chạy mất. Ông ta và đám người của đội võ sĩ thần thánh xuất hiện ở đó, rất có thể là vì vật tổ tận thế này."
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Cái gì? Người của tòa thánh dám bí mật lẻn vào Hoa Hạ? Xem ra bọn chúng đã quên bài học năm xưa rồi. Hai mươi năm trôi qua, đám người phiền phức đó lại bắt đầu rục rịch?"
Không Hành lẩm bẩm với ánh mắt vô cùng dữ tợn và lạnh lùng.
"Nước trước nhà sau! Điều tôi kính phục nhất ở bố cậu không phải thực lực mạnh mẽ của ông ấy mà là ông ấy luôn đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Ông ấy sẽ không vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà làm những chuyện hối hận cả đời, nhất là trong chuyện vật tổ tận thế. Thậm chí trước đó, bố của cậu đã dẹp yên mọi cuộc nổi loạn và khiêu khích của các thế lực xung quanh Hoa Hạ. Sau đó ông ấy càn quét võ sĩ nước Oa, khiến tam đại kiếm đạo tông sư run rẩy. Từ đó đến nay không ai dám xâm phạm, nhưng năm tháng trôi qua, rất nhiều người dường như đã quên đi nỗi đau năm nào, lại bắt đầu nhòm ngó đến Hoa Hạ. Mong rằng cậu có thể giữ vững cửa nước chúng ta như bố cậu, xâm phạm đến Hoa Hạ ta, xa cỡ nào cũng không tha!"
Không Hành chân thành nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Hai mươi năm tự nhốt ở Tần Thành, thứ mà bố cậu mất đi là tự do nửa đời người và sự tôn trọng với thế giới này. Hoa Hạ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ ông ấy, điều này là không thể nghi ngờ. Một số người nói rằng ông ấy là sao chổi rơi xuống, nhưng không trải qua nỗi khổ của ông ấy, làm sao biết ông ấy thiện hay ác? Tôi chưa từng thấy người có thể khiến bố cậu nghe theo. Ông ấy có lẽ có lỗi với cậu, nhưng chắc chắn không hổn hẹn với Hoa Hạ".
Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Không Hành. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Tần Lâm trở nên dịu dàng, trong lòng chua xót không nói thành lời, đây chính là bố anh, tình yêu của ông ấy không chỉ dành cho anh mà còn dành cho cả gia đình và đất nước.
Từ nhỏ, Tần Lâm ghét nhất những kẻ man rợ xâm lược và ngưỡng mộ những người anh hùng bảo vệ đất nước và nhân dân, và bố anh chính là một người như vậy, mà anh lại trách móc, hiểm lầm ông ấy.
"Cảm ơn ông, Không Hành tiền bối, cảm ơn vì đã nói cho tôi biết điều này, và cảm ơn món quà của ông, tôi sẽ bảo vệ những gì tôi nên bảo vệ."
Tần Lâm gật đầu, trong lòng anh đã coi bố mình là tồn tại vĩ đại nhất trên đời.
Người anh hùng vì nước vì dân, hai mươi năm như một, chỉ có ông ấy mới xứng với hai chữ này.
"Tôi phải đi rồi. Tôi phải đến núi Côn Luân một chuyến nữa, tôi sẽ là niềm tự hào của bố tôi. Tôi sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ những thứ mà chúng ta nên bảo vệ mãi mãi."
Tần Lâm không tiếp tục ở lại Tây Tạng, mà về thẳng thủ đô.
Thời gian thích hợp nhất để leo lên đỉnh núi băng Côn Luân là giữa tháng 6 và tháng 7, hơn nữa, lúc đó một bộ phận băng tuyết sẽ tan chảy, thế nên việc tìm cái gọi là cung điện băng Côn Luân sẽ dễ dàng hơn.
Giờ vẫn chưa tới lúc, ít nhất phải đợi nửa tháng nữa, cho nên Tần Lâm không nhất thiết phải tiếp tục ở lại đây.
Hơn nữa, trên đường đi anh luôn đọc "Cửu Tự Chân Ngôn". Ngay lúc đó, Tần Lâm mới biết hóa ra "Cửu Tự Chân Ngôn" này lợi hại, khủng bố như thế. Nếu lúc đó đấu với hòa thượng Đại Uy Thiên Long, ông cụ sử dụng "Cửu Tự Chân Ngôn" này, thì không biết ai thắng ai thua đây.
"Cửu Tự Chân Ngôn" này lợi hại thật, có lẽ năm đó bố đã rất khó khăn mới có thể đánh thắng đại sư Đại Uy Thiên Long.
Tần Lâm lẩm bẩm, nhất định phải siêng năng luyện tập và học thuộc Cửu Tự Chân Ngôn này càng sớm càng tốt, nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh, thậm chí là đòn sát thủ. Cửu Tự Chân Ngôn là chân ngôn phật gia, tương truyền là do Đạt Ma tổ sư sáng tạo ra, không biết thật hay giả, nhưng sức mạnh của nó thực sự vượt xa tưởng tượng.
"Lâm! Binh! Đấu! Giả! Giai! Liệt! Trận! Tiền! Hành!"
"Mỗi chữ là một câu chân ngôn tối cao, và mỗi chữ tương ứng với một ấn quyết. Nó bộc phát ra từ sức mạnh tinh thần của bản thân, uy lực vô song! Khẩu quyết kết hợp với linh lực trời đất, hàng tam thế tam muội da hội, dựa vào thần chú kim cương bồ tát, một ngón tung ra, sức mạnh như sấm, là Bất Động Minh Vương Ấn!
"Băng tự quyết, là di chuyển nhẹ như ma quỷ, dựa theo thần chú của Minh Vương tam giới, nó được gọi là Kim Cương Luân Ấn!"
"Đấu tự quyết được gọi là Ngoại Sư Tử Ấn."
"Giả tự ấn là Nội Sư Tử Ấn."
"Giai tự ấn có nghĩa là..."
Vào ngày thứ 10, anh đã luyện thành công ấn thứ hai, Đại Kim Cương Luân Ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn thậm chí còn mạnh hơn nữa. Mặc dù anh chỉ thử lần đầu tiên, nhưng Cửu Tự Chân Ngôn này đã mang lại cho anh sự tự tin rất lớn.
Tần Lâm dự định sau hai ngày sẽ nghỉ ngơi và rời đi, nhưng không ngờ lúc này lại nhận được một cuộc gọi lạ.
"Tần đại sư, tôi có thể gặp anh không?"
- ----------------------