Gió tuyết kinh khủng thổi trên núi Côn Luân giống như những cơn gió dao có thể chém nát mặt người vậy, tiến vào trong những khe núi bước chân lại càng khó khăn hơn.
Cho dù đối với binh vương được huấn luyện chuyên nghiệp như bọn họ cũng rất khó khăn, vậy mà còn phải qua đêm ở nơi rét mướt như thế này, hoàn toàn không nghĩ tới việc nguy hiểm đến nhường nào.
Đối với đội leo núi họ còn được trang bị đầy đủ, nhưng đối với đội biệt kích Liệp Báo và đội biệt kích Giao Long thì lại không may mắn như vậy, bọn họ bây giờ vô cùng gian khổ, dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, trang bị vô cùng thô sơ, thử thách lớn nhất bây giờ là ý chí của bọn họ.
Có thể sống ở trong vùng băng tuyết núi Côn Luân đã là điều vô cùng khó khăn rồi, vậy mà còn phải thực hiện nhiệm vụ, nếu là người thường thì đã gục ngã ngay từ đầu rồi.
"Grào…"
"Grào grào…."
Những tiếng sói rống vang vọng trong từng cơn gió tuyết đầy sự vi diệu, giống như bạn đồng hành duy nhất của bọn họ trong hành trình núi tuyết này.
"Cẩn thận tuyết lở, trời lại tối rồi, không cẩn thận là rơi xuống vách núi đấy, không được thiếu cảnh giác".
Liêu Thừa Chí nghiêm túc nói.
Trong những cơn gió tuyết, giọng nói của ông ta cũng trở nên vô cùng khó nghe.
Tần Lâm nhìn những người đang mạo hiểm trong gió tuyết, trong lòng không khỏi cảm thấy nể phục, nếu như không có những người hy sinh thân mình vì tổ quốc thì sao ngày hôm nay bọn họ có thể sống trong những ngày tháng hòa bình được chứ.
"Chúng ta phải đi bao lâu nữa mới đến địa điểm lãnh đạo đã gửi vậy?"
Trác Y Nhiên hỏi.
"Chắc là một tiếng nữa, chúng ta cách chỗ bọn họ cũng gần thôi, khoảng hai cây nữa, nhưng tốc độ của chúng ta vẫn chậm quá, hơn nữa một khi bị kẻ địch phát hiện sẽ rất nguy hiểm".
Liêu Thừa Chí nói.
"Một tiếng nữa thì hơi muộn rồi, bây giờ trời cũng đã tối, chúng ta phải tăng tốc thôi, đội trưởng Liêu, trời tối là chúng ta sẽ càng khó đi hơn đấy".
Trác Y Nhiên đề nghị.
"Bây giờ tình hình phía trước chúng ta còn chưa nắm rõ, một khi xảy ra chuyện gì ai là người chịu trách nhiệm?"
Liêu Thừa Chí chau mày.
"Nhưng mà chúng ta cũng không thể tiếp tục đợi như thế này được? Một khi trời tối sẽ không có ánh sáng, có khả năng cao bị bại lộ đấy, bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta phải mau chóng tìm được vị trí của đội trưởng trước lúc đó, bây giờ còn không biết tình hình của bọn họ như thế nào, nếu đợi đến ngày mai thì không biết sẽ xảy nguy hiểm gì nữa".
Trong lòng Trác Y Nhiên vô cùng lo lắng, nếu cứ như vậy thì tình hình sẽ ngày càng tệ mất.
"Nhưng tôi cũng không thể làm bừa, nếu không tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, không thể hành quân trong đêm khuya, vì chúng ta chỉ cách mục tiêu rất gần, phải lấy an toàn làm đầu. trời tối phải lập ức ẩn lấp, tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ".
Liêu Thừa Chí nói.
"Như vậy thì chúng ta sẽ càng bị động, tôi không muốn ngồi đây chờ chết".
Trác Y Nhiên trầm giọng nói.
"Ngồi đây chờ chết? Hừ hừ, cô tưởng mỗi mình cô quan tâm Lão Hàn sao? Tôi và Lão Hàn đã làm bạn hơn mười năm rồi, mặc dù không cùng đội nhưng đây là nhiệm vụ chiến đấu thực sự, hơn nữa mối quan hệ của chúng tôi không tệ như cô nghĩ đâu, nếu Lão Hàn có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng rất buồn. Nhưng tôi còn phải suy nghĩ cho mọi người, tôi phải cân nhắc đến sự an toàn của mọi người, tôi còn lo lắng hơn cô nữa kìa".
Giọng nói của Liêu Thừa Chí lạnh lẽo, gằn từng câu từng chữ.
"Một khi chúng ta xâm nhập căn cứ địch vào ban đêm đồng nghĩa với việc chúng ta đang tự tìm đường chết, chúng ta là quân cứu viện, không phải là tới để chết, cô có biết không, một khi chúng ta vào vòng vây của đối phương là chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết, đến kẻ định là ai còn không biết, chúng ta chỉ nhận được tin cứu viện của cấp trên, có thể xác định được vị trí ở đây đã là điều quá khó khăn rồi, một khi đánh rắn động cỏ chúng ta sẽ thua toàn tập, không chỉ bọn họ mà chúng ta cũng sẽ rơi vào thế bị động, mười phần chết chín. Đây là lý do tại sao cô không thể làm một người chỉ huy".
Ánh mắt Liêu Thừa Chí vô cùng lạnh lẽo, đầy sự ngang tàn, ông ta cũng rất lo lắng cho Lão Hàn, nhưng đây không phải là thời cơ chín muồi, một khi hành động thiếu suy nghĩ hậu quả sẽ không thể lường trước được.
"Cô chỉ muốn cứu Lão Hàn, còn tôi thì muốn đưa mọi người trở về an toàn, tôi phải có trách nhiệm với từng người, phải có trách nhiệm với đất nước".
Tần Lâm nói.
"Tần đại sư, cậu không có kinh nghiệm trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, để hai chúng tôi đi là được".
Liêu Thừa Chí nói.
"Đội phó Trác biết sức mạnh của tôi, quân pháp cái gì đó cũng không có tác dụng với tôi, cứu người quan trọng".
Tần Lâm xua tay nói.
Liêu Thừa Chí ngây người, trong lòng hơi khó chịu, nhưng muốn ra lệnh cho Tần Lâm thì e rằng anh sẽ không chịu nể mặt ông ta, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn, chỉ sợ mấy chiêu của ông ta không có tác dụng với Tần đại sư thật.
"Để Tần đại sư đi cùng đi, sức mạnh của anh ấy chắc chắn sẽ khiến ông mở mang tầm mắt đó".
Trác Y Nhiên nói.
"Cho tôi một lý do!"
Liêu Thừa Chí nhìn Trác Y Nhiên.
"Tần đại sư là cao thủ huyết mạnh".
Trác Y Nhiên nghiêm túc nói.
"Cái gì?"
Liêu Thừa Chí biến sắc, cơ thể không giấu nổi sự kinh ngạc, sao có thể chứ? Cậu ta bao nhiêu tuổi? Hơn hai mươi tuổi đầu mà đã là cao thủ huyết mạch, điều này đúng là khiến người ta khó tin mà?
Nhưng Liêu Thừa Chí biết Trác Y Nhiên sẽ không mang chuyện này ra để đùa, nhất là trong thời khắc quan trọng này.
Cao thủ huyết mạch hơn hai mươi tuổi, Liêu Thừa Chí tỏ vẻ nghiêm túc, xem ra ông ta gặp cao thủ thật rồi.
Ở Hoa Hạ không có nhiều cao thủ huyết mạch, cho dù là võ đạo thế gia cũng chưa chắc đã có nổi một cao thủ huyết mạch.
- ----------------------