Ngoài cửa sổ tĩnh mịch lá rơi khắp sân nhà.
Bên bờ ao mưa đêm rơi tí tách, gió thu xì xào, sóng nước bập bềnh.
Chưa đêm nào lại lạnh lẽo đìu hiu như đêm nay.
Tiêu Nghiên ngồi trước cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn về phương xa nhưng lại không thấy điểm cuối.
Gió xì xào, mưa ngừng rơi.
Một người đàn ông quần áo màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện dưới cây ngô đồng bên cạnh cái ao.
Ông ấy đeo mặt nạ, nhìn không rõ gương mặt, có điều ngồi dưới gốc cây như Thái Sơn vậy.
“Xin lỗi”.
Người đàn ông trầm giọng, lạnh nhạt nói.
Nhưng đôi mắt của ông ấy lại hiện lên sự bi thương và nỗi đau khổ khó nói thành lời.
“Có gì phải xin lỗi chứ, thứ gì thuộc về mình rồi sẽ là của mình, thứ không phải của mình thì cưỡng cầu làm chi, ông trời ưu ái tôi, ông cũng đối xử tốt với tôi”.
Giọng nói của Tiêu Nghiên hững hờ, mặc dù bà đã từng khuyên rất nhiều lần, bảo ông ấy đừng đến nhưng lần nào ông ấy cũng không chịu nghe.
“Tôi không thể làm được gì”.
Người đàn ông lí nhí nói, cuộn chặt nắm đấm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Cố quá thành quá cố, ông đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi không muốn mắc nợ ông”.
Tiêu Nghiên nhắm mắt lại tựa như đang lim dim ngủ, gửi hồn vào giấc mộng vậy.
“Tôi sẽ giết hắn ta!”
Giọng nói của người đàn ông sắc như đao, đấm một phát xuyên qua cây ngô đồng bề ngang hơn nửa mét.
Mặt Tiêu Nghiên lập tức tái mét, đồng tử co lại.
“Bồ Tát, ông mà dám ra tay thì có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông”.
Người đàn ông được gọi là “Bồ Tát” hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp, không can tâm chút nào.
“Bà đã quá mệt mỏi rồi”.
Bồ Tát nhìn Tiêu Nghiên, người phụ nữ mà ông ấy yêu sâu đậm cả một đời lại không muốn nhìn thẳng vào mặt mình.
Nhưng cho dù phải từ bỏ cả thế giới thì ông cũng sẽ không từ bỏ bà ấy.
“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm, mùng bảy tháng sau tôi sẽ trở lại”.
Nói xong Bồ Tát liền quay phắt người rời đi cũng chẳng quan tâm Tiêu Nghiên nói gì, ông ấy biến mất trong màn đêm giống như quỷ thần vậy.
Phương nam có Chu Tước, phương bắc có Bồ tát.
Đây là hai nhân vật đáng sợ nhất trong võ đạo Hoa Hạ, Chu Tước không xuất hiện ai sẽ dành chiến thắng? Võ lâm chí tôn, Bồ Tát phương bắc!
......
Sau khi rời khỏi phủ họ Tần, trong lòng Tần Lâm vô cùng bất an, nhưng anh không thể nào đối diện được với tất cả những việc này.
Người phụ nữ dịu dàng hiền từ đó thực sự là mẹ ruột của mình sao? Tần Lâm đã tự hỏi chính mình vô số lần, ngay cả bản thân anh cũng biết chắc rằng lời nói của dì Hai hoàn toàn chính xác.
Dung mạo, ánh mắt đó, cái cảm giác thân thuộc khó nói thành lời như thể đã từng quen biết nhau đó cứ vương vấn trong lòng Tần Lâm.
Lẽ nào cuộc đời của mình lại rối ren như thế sao?
Thì ra anh không phải con ruột của Tần Vũ và Đường Uyển Dung mà là thiếu gia của nhà họ Tần ở thủ đô, tất cả những việc này quá bất ngờ, Tần Lâm không hề để ý đến địa vị thân phận, anh chỉ quan tâm đến việc tại sao mình lại bị bỏ rơi?
Có thể Tiêu Nghiên có nỗi khổ khó nói, nhưng có nỗi khổ nào đến mức từ bỏ con ruột của mình sao?
Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, sao cứ phải bắt mình rời khỏi cuộc sống của họ chứ?
Điều này thực sự quá tàn nhẫn với Tần Lâm, đến tận bây giờ anh cũng không thể tha thứ cho mẹ ruột được, càng không thể chấp nhận sự thật này.
Tần Lâm biết cho dù bản thân không muốn chấp nhận thì cũng không thể nào thay đổi được, ít nhất thì bây giờ anh không muốn dính líu đến chuyện này nữa.
Anh muốn yên tĩnh một mình, cho bản thân cơ hội thuyết phục chính mình.
Tần Lâm đã trải qua quá nhiều chuyện, khi anh báo thù cho bố mẹ, khi anh đứng trên đỉnh cao của Đông Hải lại không có ai nói cho anh biết rằng bố mẹ ruột anh là người khác, sao Tần Lâm có thể bình tĩnh được chứ?
Bây giờ Tần Lâm cần thời gian để chấp nhận những việc này.
Gọi điện thoại cho Trác Y Nhiên xong Tần Lâm vẫn quyết định dành thời gian suy nghĩ xem có thể tha thứ cho Tiêu Nghiên, người mẹ ruột của mình hay không, chính bản thân anh cũng không rõ lòng mình nghĩ gì.
“Tôi đã sai người đi đón cậu rồi, Tần đại sư”.
Trác Y Nhiên nói trong điện thoại.
Một lúc sau một chiếc xe Đông Phong Mãnh Sỹ quân dụng đến đón Tần Lâm, là hai người thanh niên, thân mình cao ráo mặc trang phục gọn gàng.
“Tần đại sư mời!”
Trương Đức Tráng trầm giọng nói, anh ta không ngờ rằng người mà phó đội trưởng bảo đến đón lại là một thanh niên hai mươi tuổi.
Gì cơ? Đây là Tần đại sư mà cô ấy nói sao?
Trương Đức Tráng gièm pha trong lòng? Tên này có thể dạy bọn họ cái gì chứ?
Nhưng anh ta chỉ nghĩ thế thôi chứ không nói nhiều, dù gì cũng là người mà phó đội trưởng mời đến, là lừa hay ngựa dắt ra ngoài xem là biết ngay.
Muốn làm huấn luyện viên cho đội biệt kích Giao Long sao, không dễ dàng như thế đâu.
Sau chặng đường hơn nửa tiếng gấp khúc quanh co, đột nhiên xe rẽ vào khu vực núi ở ngoại ô thủ đô, hơn nữa rất thưa thớt, xung quanh toàn rừng núi hoang vu, chỉ có một con đường vô cùng khúc khuỷu, nếu không phải xe việt dã thì không thể nào vào được.
Sau đó xe đến một cái hẻm giữa hai ngọn núi, xung quanh có không ít vũ khí quân dụng, sân bãi rất rộng nhưng chỉ có tầm hai ba mươi người.
Có một tảng đá lớn kẹt giữa hai ngọn núi, vừa hay che đi khu vực này, cho dù là máy bay trinh sát bay qua cũng không thể phát hiện ra chỗ này được.
“Còn dám bất kính với Tần đại sư thì đừng trách tôi không khách khí”.
Giọng nói của Trác Y Nhiên trở nên lạnh lùng, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu các đơn vị, là binh vương kiêu ngạo, bây giờ bảo bọn họ cúi đầu trước Tần Lâm, một người không có danh tiếng? Sao có thể chứ?
- ----------------------