"Được, một đám rác rưởi, chỉ biết nói giỏi, các người đúng là u nhọt trong võ đạo thế gia, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tích thắp đèn".
Tần Lâm khịt mũi khinh thường, hôm nay, anh nhất định phải quy hoạch lại trật tự của võ đạo thế gia ở thành phố Đông Hải.
Sầm Đông Phương hùng hồn nói.
"Không cho cậu thắp đèn đấy sao nào? Cậu muốn cắn người ta chắc? Cậu giết Chu Vô Cực là sự thật, giết Diệp Thiên Long cũng là sự thật, đánh nhà họ Sầm là sự thật, ra tay với ông Tề cũng là sự thật, cậu nghĩ thành phố Đông Hải là nhà cậu chắc? Muốn đánh ai thì đánh? Bây giờ còn muốn giết cả Chu thiếu gia, tôi nghĩ cậu muốn chết rồi đấy, thành phố Đông Hải chúng tôi sẽ không để khối u nhọt như cậu tồn tại đâu".
Diệp Trình Tiền cũng đồng ý, người nhà họ Diệp đã muốn ra tay từ lâu rồi.
"Đúng, không thể để người này sống!"
Họ cùng lúc xông lên, cho dù mày có là ông trời thì cũng phải quỳ xuống xin tha mạng.
"Vậy thì còn đợi gì nữa? Vì báo thù cho ông Tề, vì huy hoàng của tam đại gia tộc chúng ta, chúng ta phải giết chết tên này, thay trời hành đạo!"
Chu Thái Lai tuyên bố, tất cả mọi người như được tiếp thêm năng lượng, họ cùng xông lên, bao vây lấy Tần Lâm.
Cả trăm người vây kín võ quán Đông Sơn, bắt đầu lấy nhiều đánh ít.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, Tần Lâm quá mạnh, chỉ một quyền mà đã đánh rạp cả hàng, khiến bọn họ không thể chống lại.
Một cước phi ra, cả trăm người ngã.
Lúc này, Tần Lâm đáng sợ như đi vào chỗ không người, liên tục đánh bại hơn trăm người, mà vẫn mạnh mẽ vô song, không hề chậm chễ.
Thực lực thật sự của Tần Lâm khiến tất cả mọi họ kinh sợ, có điều người đông thế mạnh, hơn ba trăm người xông lên cùng lúc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ai có thể đánh bại được Tần Lâm nhất định sẽ trở thành anh hùng của toàn bộ thành phố Đông Hải.
Ai mà không muốn được nêu cao tên tuổi, ai mà không muốn bộc lộ tài năng chứ?
Nhưng Tần Lâm đâu có dễ đối phó như vậy, những người này mặc dù cố gắng tấn công nhưng Tần Lâm chỉ tung vài đòn, bọn họ đã ngã rạp cả ra, cả võ quán Đông Sơn đầy tiếng kêu rên thảm thiết, cảnh tượng cực kỳ bi thảm khiến người ta sợ hãi.
Năm mươi người!
Một trăm người!
Một trăm năm mươi người!
Hai trăm người!
Càng ngày càng có nhiều người ngã xuống, bọn họ đâu phải đối thủ của Tần Lâm. Khi bọn họ ngã xuống không dậy nổi, khi bọn họ bị thương nặng, họ mới ý thức được Tần Lâm đáng sợ thế nào.
Anh không phải người mà chính là thần!
Tần Lâm nhàn nhã bước đi, gia tăng tốc độ, sức mạnh không gì sánh kịp, không ai có thể sánh bằng anh, người của võ quán Đông Sơn và tam đại gia tộc liên tiếp ngã xuống, bị đánh đến thương tích đầy mình.
Sầm Đông Phương, Tề Đông Sơn đều kinh hãi, bọn họ không ngờ đối phó với Tần Lâm trẻ tuổi lại tốn nhiều sức lực như vậy, hơn nữa người bên bọn họ lại ngã xuống liên tục, dường như bị đối phương chế ngự?
Sao có thể?
Nói ra chắc không ai tin, Tần Lâm một mình đánh bại tất cả gia tộc võ đạo của thành phố Đông Hải, anh coi cả trăm người như cỏ rác.
Tần Lâm tựa như chiến thần không biết mệt mỏi, từng chưởng đều chứa đựng bên trong sức mạnh kinh khủng, mỗi bước mỗi chiêu, mỗi lần ra tay đều tựa như ông trời, cả trăm người cuối cùng phải nằm dưới chân anh, cả võ quán Đông Sơn trở nên hoang tàn, khắp nơi là người.
Tần Lâm ra tay tựa sấm vang chớp giật, không hề nương tay, cả trăm người dường như đều bị đánh đến mức tàn phế.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sự khiếp sợ và nỗi tuyệt vọng. Chiêu thức của Tần Lâm khiến cho họ nhìn thấy được ai mới là kẻ mạnh thật sự. Trong mắt Tần Lâm, bọn họ chỉ là lũ rác rưởi thôi!
Người đang sợ hãi nhất ở đây chắc chính là Chu Khuê An, lúc này Tần Lâm đã đi về phía anh ta, đôi mắt lạnh buốt tựa như dao, trong đấy chứa đầy sát khí. Chu Khuê An mặt xám như tro, tim đầy giá rét.
"Tần đại sư, xin hãy nương tay!"
Tần Lâm nhíu mày, khi anh chuẩn bị giết Chu Khuê An, có người xuất hiện sau lưng anh.
"Tần đại sư, xin hãy nương tay!"
Người đến không phải ai khác, chính là Trác Y Nhiên.
"Đội phó Trác, cứu tôi đội phó Trác!"
Chu Khuê Anh như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động hét lên, anh ta cảm giác được hô hấp của mình như bị bóp nghẹt lại, Tần Lâm muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Cô quen hắn?"
Trác Y Nhiên trầm giọng nói.
"Anh ta là người của tôi".
Tần Lâm nói, để không khiến dì hai lo lắng, anh nhất định sẽ không khiến dì Hai thất vọng.
Đường Mẫn trầm giọng nói.
"Vậy... vậy dì nói nhé".
"Dì có một người bạn, mắc bệnh nặng, đang ở thủ đô, bọn dì lâu rồi không gặp, lần này bà ấy đột nhiên liên lạc với dì, dì cũng trở tay không kịp, dì muốn cháu đi khám bệnh cho bà ấy giúp dì, với lại thù lao cũng không rẻ đâu".
"Được, nếu dì đã nói vậy, thì cháu sẽ đi, vừa hay cháu cũng định đi một chuyến xa nhà".
Tần Lâm cười nói, anh còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện chữa bệnh cứu người, đây vốn là chức trách là công việc của anh, cũng là việc anh thích nhất.
Đường Mẫn cẩn thận nói.
"Được rồi, dì gửi địa chỉ cho cháu, cháu phải nhớ kỹ, sau đó đi tìm bà ấy, đến lúc đó sẽ có người đến đón cháu".
"Dì Hai, dì thật sự không sao chứ?"
Tần Lâm nhíu mày, dì Hai dường như đang rất cẩn thận với mình, đây là chuyện trước nay chưa hề có.
Nhưng dì Hai là người thân của mình, sao mình có thể hại dì được, không có mẹ, dì Hai là người thân duy nhất của Tần Lâm.
Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, Tần Lâm gật đầu, quay người về nhà chuẩn bị đồ đạc.
- ----------------------