Nói thì chậm, nhưng lúc đó thì rất nhanh!
Tần Lâm vung kiếm lên theo phản xạ, đánh bay con rắn nhỏ màu bạc ra.
Con rắn nhỏ màu bạc không chịu lùi mà lại tấn công trực diện Tần Lâm thêm một lần nữa.
Tần Lâm cũng không ngờ, con rắn nhỏ màu bạc lại kiên nhẫn như vậy, liên tiếp tấn công rồi bị Tần Lâm đập bay ra ngoài bởi vì kiếm không chém được vào người nó.
Sau bảy tám lần, con rắn nhỏ màu bạc cuối cùng cũng bị Tần Lâm đập cho không phi lên được.
Mặc dù chỉ dài hơn nửa mét, to bằng ngón tay nhưng lại rất nhanh, nếu là người bình thường hoặc phản ứng kém hơn Tần Lâm một chút cũng đã bị nó tấn công được rồi.
"Bà nó, suýt nữa thì lật thuyền, bị con rắn nhỏ như mày cắn đúng là xui xẻo mà".
Tần Lâm chau mày, đang chuẩn bị lấy kiếm ra chém thì lại nghe được tiếng 'oe oe oe'.
"Sao lại có tiếng trẻ con khóc thế nhỉ?"
Tần Lâm nhìn xung quanh, bồn bề vắng lặng, lúc này âm thanh ấy lại vang lên.
"Oe oe oe, oe oe oe!"
"Ôi trời! Thành tinh rồi, con rắn trắng nhỏ mày thành tinh sao?"
Tần Lâm ngây người, nhìn con rắn trắng nhỏ mình đầy thương tích.
Con rắn trắng nhỏ liên tục gật đầu.
"Oe, oe oe!"
"Mày có thể nghe hiểu tiếng người sao?"
Tần Lâm kinh ngạc, con rắn trắng nhỏ này có thể nghe hiểu tiếng người thật sao?
Con rắn trắng nhỏ lại điên cuồng gật đầu, lần này Tần Lâm hơi mất bình tĩnh, con rắn nhỏ này thành tinh thật.
Vạn vật đều có linh tính, con rắn trắng nhỏ này cũng không ngoại lệ, bất cứ người hay loài vật nào cũng đều có linh tính, nhất là các loài vật trong tự nhiên, rất nhiều động vật có thể nghe hiểu tiếng người, chuyện này cũng xảy ra nhiều.
Thời gian là thuốc trưởng thành tốt nhất của linh vật, nhưng con rắn trắng nhỏ này lại không lớn, nhìn có vẻ còn non mà? Vậy mà đã có linh tính cao như thế rồi?
"Mày cũng là rắn lửa sao? Tao chưa thấy rắn lửa nào nhỏ như mày cả, không thấy mất mặt à?"
Tần Lâm nhìn con rắn trắng nhỏ đầy hứng thú.
Con rắn trắng nhỏ bực mình quay lại, liều mạng lắc đầu.
"Vậy mày là rắn gì? Còn lợi hại hơn cả rắn lửa sao?"
"Oe oe oe!"
Con rắn trắng nhỏ nghênh đầu kêu, có vẻ rất tự hào.
"Vạn vật đều có linh tính, thôi bỏ đi, mày thông minh như vậy, tao tha cho mày lần này, ai bảo tao lương thiện quá chi".
Tần Lâm mỉm cười, sau khi lấy được mật rắn lửa anh liền quay người rời đi.
Tần Lâm đi được mấy dặm lại phát hiện ra con rắn trắng nhỏ kia vẫn đi theo sau mình.
"Mày đi theo tao làm gì?"
Tần Lâm chau mày.
"Mày muốn đi theo tao?"
Con rắn trắng nhỏ liều mạng gật đầu.
"Oe oe oe!"
Con rắn trắng nhỏ quay người lại bắt đầu bò vào trong rừng rậm, thỉnh thoảng lại quay người nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm nghi ngờ đi theo nó, tầm nửa tiếng sau, Tần Lâm được con rắn trắng nhỏ dẫn đến một mỏm đá vôi cao chót vót vô cùng hiểm trở, ở đây không có không có dấu vết người lui tới, đến thú dữ e là cũng không đến đây, trừ khi là động vật bò sát xung quanh đây như loài rắn mới có thể đến.
Cũng may là Tần Lâm thân thủ tốt, lúc anh nhảy xuống vách núi cheo leo thì lại nhìn thấy huyết linh chi to bằng cái đĩa.
"Ôi trời!"
Tần Lâm ngây ngẩn cả người, đây là huyết linh chi thật đó, đỏ tươi như máu, như ánh lửa gay gắt, hơn nữa mùi còn rất nồng, đứng xa mười mét vẫn có thể ngửi được mùi của huyết linh chi.
Huyết linh chi quý hơn rất nhiều lần so với linh chi bình thường, hơn nữa linh chi trăm năm cũng lắm chỉ to bằng nắm đấm thôi, nhìn vân trên cây huyết linh chi này chắc phải hơn nghìn năm rồi, giống như một cây nấm lớn màu máu to như cái đĩa.
Tần Lâm cảm thấy cổ học khô khốc, đúng là may mắn quá, chắc sư phụ sống trăm năm cũng chẳng nhìn thấy huyết linh chi nào to như thế này, phát đạt rồi phát đạt rồi.
Ánh mắt Tần Lâm rực cháy, huyết linh chi quý giá như thế nào không cần nói cũng biết, dinh dưỡng nghìn năm, thấm đẫm tinh hoa nhật nguyệt, không phải dược liệu bình thường nào cũng có thể sánh được.
Tần Lâm nuốt nước miếng, cẩn thận lại gần cây huyết linh chi, nếu ăn nó sức mạnh của anh sẽ tăng lên rất nhiều lần đây? Không biết có thể đả thông hai sợi kinh mạnh đới mạch và xung mạch không?
Mắt Tần Lâm hơi nheo lại, trong lòng vô cùng kích động.
Đúng là ở hiền gặp lành, không giết con rắn trắng nhỏ lại thu hoạch được chiến lợi phẩm bất ngờ.
Tần Lâm xoa đầu con rắn trắng nhỏ, bảo bối nhỏ này đúng là hiếm có, những người dân sinh sống trong rừng rậm này cũng chưa chắc đã gặp được nó.
Người bình thường không đến đây được, cho dù là người có sức mạnh cũng chưa chắc đã đến được vách núi treo leo này, ai mà ngờ ở đây lại có bảo bối quý giá như vậy?
"Oe oe oe…"
Con rắn trắng nhỏ kêu vài tiếng giống như tiếng khóc của trẻ con vậy.
"May mà có mày, rắn trắng con, hai chúng ta có duyên thật đấy".
Đới mạch và xung mạch là hai kinh mạch đứng sau hai mạch nhâm đốc, trừ hai mạch nhâm đốc ra thì kinh mạch trên người Tần Lâm đã được đả thông hết rồi, sau khi từ từ hấp thụ huyết linh, Tần Lâm bắt đầu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dõi mắt về phía xa, mắt anh chợt sáng lên, trong phạm vi một nghìn mét anh có thể nhìn rõ cả một con nhện đang chăng tơ, trong phạm vi năm dặm anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt, trong phạm vi vài trăm mét anh có thể cảm nhận được rõ tiếng gió thổi cỏ lay.
Từng ngọn cây cọng cỏ, từng cánh hoa chiếc lá, anh có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa Tần Lâm còn có thể cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể mình được đả thông, mở rộng khiến cho sức mạnh của anh càng kinh người hơn, ra một quyền là có tiếng sấm sét, đả thông được sáu sợi kinh mạch anh thấy mình có thể chọc thủng được cơ thể của đám rắn lửa.
- ----------------------