Mộc Đồng nói.
"Bố mẹ, con phải đi cùng Tôn Thăng Nam đến phòng giao dịch bất động sản, cậu ấy định mua một căn bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan".
Viên Lê nói.
"Đó chẳng phải bạn học thời cấp ba của con sao? Mẹ từng gặp nó rồi, đúng là đứa trẻ tốt, chững chạc khéo léo, cũng anh tuấn, điều kiện tốt như vậy mà chưa có người yêu, đúng là hiếm nha, ha ha ha".
Dương Quế Hoa động lòng nói.
"Hay là chúng ta cùng đi xem nhà".
Viên Lê nói.
"Em không mua, đi xem làm gì?"
Dương Quế Hoa cười nói, tỏ vẻ muốn dồn Tần Lâm vào rọ.
"Ai bảo em không mua, Tần Lâm, mau đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem! Biết đâu cậu là thích căn nào".
Mộc Tâm Lan giậm chân, mặt mày sốt ruột, anh Tần chỉ đến giúp cô ứng phó với mọi người thôi, bây giờ còn bắt anh ấy mua nhà.
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, mua nhà làm gì".
Tần Lâm cười nói, cũng không quan tâm lắm.
"Đi thôi, đi xem với cô cho vui".
Dương Quế Hoa mắt sáng lên, Tần Lâm định mua nhà cho Tâm Lan sao?
Dương Quế Hoa thực sự có suy nghĩ, đó là đi xem bạn học Mộc Đồng trông như thế nào, mua được nhà bốn phòng ngủ trị giá bảy tám triệu tệ thì sao có thể là người thường được? Biết đâu lại là quý tộc hào môn thì sao, nếu như gả được con gái vào nhà giàu thì sau này nhà họ Mộc đúng là một bước lên trời rồi.
Bây giờ không do cậu quyết định, Tần Lâm!
Cho dù cậu không mua nhà cho Tâm Lan, thì cũng sẽ có người mua.
Viên Lê và con trai nhìn nhau, đương nhiên có thể thấy được suy nghĩ của Dương Quế Hoa, họ biết bà ta có ý đồ khác!
Bà ta muốn đi xem nhà hay xem con rể, chưa biết chắc đâu nha.
Mộc Đồng nói.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi. Dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm".
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vui vẻ không kìm được, cứ như bọn họ sắp có nhà đến nơi rồi.
Dương Quế Hoa kéo tay Tần Lâm và Mộc Tâm Lan vội vã xuống lầu.
"Anh hai chị dâu, bọn em đi xuống nhà đợi trước nhé".
Dương Quế Hoa khoanh tay trước ngực nói.
"Nói đi, bây giờ không có ai, Tần Lâm, cậu định thế nào, rốt cuộc có mua nhà cho Tâm Lan nhà tôi không?"
Mộc Tiểu Lộ nắm chặt nắm đấm nói, cậu ta muốn cắm rễ ở thành phố thì phải dựa vào chị.
"Đúng vậy anh rể, mà đã mua phải mua nhà có bốn phòng ngủ, hi hi hi, cả nhà ta ở chung với nhau mới vui".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
"Mẹ, mấy người đừng ép anh Tần, anh Tần mới bao tuổi, lấy đâu ra mấy triệu mua nhà chứ, bác hai và vợ bác hai cũng chỉ mới mua được nhà thôi, bọn họ còn phải đi làm thuê bao năm ấy, đó là số tiền cả nhà họ tích lũy cả đời".
Sắc mặt Dương Quế Hoa trầm xuống.
"Mẹ không quan tâm, dù sao con gái mẹ cũng không thể chịu khổ được, con gái mẹ phải được ở trong nhà lớn. Mẹ cùng bố con sẽ giúp con trông cháu, đưa cháu đi học, tiện biết bao, nếu không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan thì hai đứa đừng ở bên nhau".
Mắt Mộc Tiểu Lộ đảo như rang lạc, vui vẻ nói.
"Anh rể hay anh đem xe đi cầm đi! Chiếc xe kia cũng phải bốn năm triệu đấy, đi cầm cũng phải được bốn triệu, thế thì cũng bằng khoản trả đợt đầu".
Dương Quế Hoa lập tức tươi như hoa, đúng rồi, sao bà ta không nghĩ ra chứ? Chẳng phải Tần Lâm còn một chiếc Mercedes-Benz G phiên bản Brabus sao? Đem đi thế chấp là đủ mua nhà rồi.
Mộc Tâm Lan liếc mắt.
"Không được, mấy người đừng quá đáng, xe đó là người ta đưa cho anh Tần lái, mấy người còn muốn bán nó đi à, mấy người điên rồi sao?"
Dương Quế Hoa hỏi.
"Cậu nói gì đi Tần Lâm, rốt cuộc có được hay không?"
Tần Lâm cười nói.
"Cứ xem nhà trước rồi tính sau".
Dương Quế Hoa nghiêm túc nói.
"Cậu còn không đẹp trai bằng con trai tôi, cậu đem xe đi cầm, người phụ nữ kia làm được gì chứ, tôi thấy cô ta cũng kính trọng cậu lắm, nhất định không để ý đâu, chiếc xe này biết đâu là cô ta tặng cậu đấy".
Không đẹp trai bằng con trai bà?
Tần Lâm suýt nữa buột miệng cười, Mộc Tâm Lan cũng chỉ muốn tìm cái hố nào chui vào, con chịu mẹ đấy, mẹ không xấu hổ à mà nói ra câu đấy.
Con trai mẹ lấy xe người ta đi thế chấp còn bị người ta đánh cho, mị lực của con trai mẹ nhiều ghê!
Mộc Tiểu Lộ cười híp mắt nói.
"Đúng vậy anh rể, dù sao người ta cũng tặng rồi, anh đem đi cầm đi, vừa hay mua nhà luôn, chúng ta cũng đâu có thiệt".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, hai người này khiến cô tức chết mất.
"Mộc Tiểu Lộ! Em không biết xấu hổ à?"
Dương Quế Hoa nhỏ giọng mắng, ra tối hậu thư cho Tần Lâm.
"Cậu nói đi có mua không, nói nhanh cho vuông đi Tần Lâm! Nếu cậu không mua thì đừng qua lại với Tâm Lan nữa. Tôi không dọa cậu đâu, Tâm Lan nhà tôi ưu tú đến vậy, có vô số người muốn lấy nó đấy".
Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Tần Lâm không mua nhà cho họ, vậy thì hôm nay nhất định phải chia tay, vừa hay bạn của Mộc Đồng tuổi tác tương đương Mộc Tâm Lan, còn độc thân tài giỏi, chắc chắn không kém Tần Lâm.
Tần Lâm cười nói.
"Hai người yêu nhau thật lòng, tiền và nhà chỉ là vật ngoài thân thôi".
Mộc Tiểu Lộ lắc đầu thở dài, trên mặt đầy vẻ thất vọng.
"Vật ngoài thân? Nếu anh đã biết nó là vật ngoài thân thì sao anh không mang xe đi cầm để mua nhà cho chị tôi, nói đến cùng anh không nỡ chứ gì, Tần Lâm, tôi không nghĩ anh lại là người như vậy".
"Được rồi, đừng nói nữa, bác hai của con đến rồi, đi thôi, đi đến văn phòng giao dịch bất động sản rồi nói tiếp".
Dương Quế Hoa lạnh lùng nói, bà ta đã quyết định rồi. Nếu Tần Lâm không định mua nhà cho bọn họ, thì bọn họ sẽ không để Tâm Lan chết mòn bên cạnh anh, nếu như bạn học của Mộc Đồng ưu tú đến vậy, hai đứa hợp nhau thì tác hợp luôn, thế lại là chuyện tốt.
Dù sao nếu không có nhà Dương Quế Hoa cũng không đồng ý, nhà là thứ cơ bản nhất, nhất định không thể thiếu.
Mộc Tâm Lan không nói gì, bởi vì lúc này, nhà bác hai đã đến rồi.
Bọn họ đi đến văn phòng giao dịch bất động sản, ở cổng có một người đàn ông mặc quần caro xanh, đi giày thể thao đỏ, bước ra từ chiếc Porsche 911.
Anh ta cao gầy, vô cùng đẹp trai, vừa nhìn là biết không giàu cũng sang, quần áo trên người khá cao cấp, cộng thêm cách ăn mặc khiến anh ta trông rất thời thượng, anh ta đi đến ôm Mộc Đồng.
Mộc Đồng ngưỡng mộ nói.
"Tên này, hai năm qua cậu đi đâu thế, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, mẹ kiếp! Porche 911, ngầu đấy".
Tôn Thăng Nam nhún vai, mặt bình tĩnh nói.
"Có gì đâu, đợt trước khi đi học, nhà tớ không cho tớ lộ ra, thực ra bố tớ là ông chủ lớn, bây giờ tớ thể hiện rồi, không giả bộ nữa, ha ha ha".
Mộc Đồng giới thiệu.
"Tên này, cậu giấu kỹ ghê, ngay cả tớ cũng lừa, được đấy. Đây là bố mẹ tớ, mấy người này là họ hàng nhà tớ, cũng muốn mua nhà, nên vừa hay đi luôn".
"Chào mọi người".
Tôn Thăng Nam cười nói, nhưng khi ánh mắt của anh ta quét qua Mộc Tâm Lan, anh ta liền bị hớp hồn, không rời đi được.
Tôn Thăng Nam cảm giác như mình trúng tiếng sét ái tình, Mộc Tâm Lan trong nháy mắt đã đi vào trái tim anh ta.
Tôn Thăng Nam kéo Mộc Đồng, kinh ngạc nhìn anh ta.
"Cô gái kia là ai thế? Đẹp vậy, có phải bạn gái cậu không?"
Mộc Đồng nói nhỏ.
"Cái gì? Động lòng rồi à? Ha ha ha, kia là em họ tớ, đẹp phết. Có điều người ta có bạn trai rồi".
Trong mắt Tôn Thăng Nam rực lửa, anh ta nhìn chằm chằm Mộc Tâm Lan.
"Có thủ môn tớ vẫn đá được bóng vào! Xì, năm đó tớ khiêm tốn vậy, bây giờ phải thể hiện chút. Tớ đã nhắm trúng em họ cậu rồi".
- ----------------------