Lúc Tần Lâm đến dinh thự Ngô Đồng, nhìn thấy có bốn người đàn ông đeo kính đen đứng trước cửa, khuôn mặt lạnh lùng.
Dinh thự Ngô Đồng là một khu biệt thự nổi tiếng ở tỉnh lỵ, những người sống ở đây đều vô cùng giàu có, hơn nữa còn có bốn bảo vệ canh cổng, cũng đủ để hiểu chủ nhân căn dinh thự này không hề đơn giản.
"Tôi đến tìm Trần Khả Nhi!"
Tần Lâm điềm tĩnh nói.
"Vào đi".
Bốn người bảo vệ không ngăn cản Tần Lâm, sau khi anh nói đến tìm Trần Khả Nhi thì bọn họ liền cho anh qua.
Dinh thự Ngô Đồng rất lớn, giống như tứ hợp viện phiên bản khổng lồ vậy, sau khi bước vào dinh thự liền có người dẫn Tần Lâm vào đại sảnh.
Ông quản gia tầm sáu mươi tuổi, bước chân vững vàng, rất ung dung, nhìn là biết người luyện võ, bước đi rất đều và chắc chắn.
"Xin mời Tần đại sư!"
Ông quản gia khẽ nói.
Giữa đại sảnh có ba người đang đứng, một bà cụ tầm bảy mươi tuổi, hai người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, nhìn giống như một gia đình. Có một người vệ sĩ cao lớn, lực lưỡng đứng sau lưng bọn họ.
Còn Trần Khả Nhi bị trói vứt ở góc nhà, cô ấy bị trói trên một chiếc ghế, sắc mặt Tần Lâm lập tức trở lên âm u.
"Cậu là Tần đại sư?"
Bà cụ lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Thả người ra rồi có gì từ từ nói".
Tần Lâm nói.
"Tôi không thả thì sao?"
Chu Đồng lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
"Anh rể, anh rể cứu em anh rể!"
Trần Khả Nhi sợ tái mặt, khóc thút thít, đôi mắt sưng đỏ.
"Suýt nữa thì cô ta hại chết bố tôi, bây giờ bố tôi đang hấp hối kìa, cậu bảo tôi thả cô ta ra? Ha ha ha, đúng là nực cười, nếu bố tôi có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ bắt cô ta chôn theo".
"Con bé còn non trẻ nên mới không khống chế được bệnh nhân, tôi vô cùng xin lỗi, bây giờ tôi có thể khám bệnh cho ông cụ, nhưng xin mọi người thả em tôi ra".
Tần Lâm lạnh lùng nói, dù gì cũng là bọn họ sai trước, Trần Khả Nhi châm cứu suýt nữa thì lấy mạng người ta, Tần Lâm cũng rất khổ tâm.
"Chữa bệnh khỏi cho bố tôi rồi nói tiếp! Nếu không thì không có cửa đâu!"
Chu Đồng nói.
"Ông không thả người ra thì tôi không chữa nữa".
Tần Lâm lắc đầu nói.
"Cậu có thể thử? Thằng nhóc, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?"
Chu Đồng tức giận nói.
"Ông không muốn cứu bố thì tôi cũng bó tay".
"Cậu…"
"Thả cô ta ta".
Bà cụ lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Nếu cậu không chữa khỏi được cho ông nhà tôi thì cậu cũng không cần phải ra khỏi đây đâu".
Ánh mắt của bà cụ còn nham hiểm hơn Chu Đồng nhiều, không phải là ánh mắt của người dễ đối phó.
"Chỉ cần ông cụ vẫn còn chút hơi thở, cho dù có bị Diêm Vương đưa đi tôi cũng phải kéo ông cụ trở về".
Tần Lâm tự tin nói.
"Nói hay lắm, vậy để tôi chờ xem. Xin mời".
Chu Đồng nói.
Trần Khả Nhi được cởi trói xong, khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt chạy đến chỗ Tần Lâm, ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt vẫn còn chút sợ hãi.
"Em xin lỗi anh rể, em không cố ý".
"Không sao, có anh ở đây".
Tần Lâm vỗ vai Trần Khả Nhi, cô rất sợ hãi, hơn nữa trên mặt còn có vết tát.
"Đừng có lề mề nữa, bố tôi có mệnh hệ gì tôi cho hai người đi theo luôn đấy!"
Chu Đồng quát.
Tần Lâm quay người đi vào bên trong, thấy một ông cụ hơn bảy mươi tuổi đang nằm trên giường, hô hấp cực kỳ yếu, vẫn còn đang hôn mê.
Sắc mặt ông cụ trắng bệch, chân tay lạnh ngắt, nhìn rất yếu.
Tần Lâm bắt mạch rồi chau mày lại, đúng là do Trần Khả Nhi châm lung tung nên mới vậy, tim của ông cụ cũng suy nhược nhiều, có thể chết bất cứ lúc nào, mà Trần Khả Nhi châm cứu linh tinh khiến bệnh tình ông cụ càng trở nên trầm trọng, chức năng tim đã suy kiệt đến một mức độ nhất định, gần như cạn kiệt rồi.
"Nhìn cho rõ đây, muốn học châm cứu thì nói với anh một tiếng, lần sau đừng làm bậy nữa".
Tần Lâm liếc Trần Khả Nhi một cái, bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Đối với Tần Lâm, bệnh tình của ông cụ không quá khó, châm cứu một lúc là có thể cải tử hoàn sinh, phải kích hoạt trái tim đã suy kiệt, kích thích nó hoạt động trở lại là ông cụ có thể hồi phục rồi.
Tần Lâm liên tục ghim châm, càng ngày càng nhiều, cuối cùng ông cụ cũng ho khan một tiếng, cả người run lên một cái rồi tỉnh lại.
Tất cả chưa đến hai mươi cái châm bạc, đừng nói là Chu Đồng, đến cả Trần Khả Nhi cũng phải ngây người, đến bệnh viện còn nói là về chuẩn bị hậu sự, nói rằng ông cụ không cứu được nữa, nhưng không ngờ Tần Lâm lại cứu được ông cụ trong vài phút.
Anh rể lợi hại quá!
Trần Khả Nhi mừng rỡ, nếu anh rể không chữa khỏi thì bọn họ sẽ thật sự gặp nguy hiểm mất, nhìn đám người này giống như kiểu giang hồ giết người không chớp mắt vậy, vô cùng hung dữ.
"Ông cụ đã tỉnh rồi, tôi đã đả thông kinh mạch xung quanh tim, bệnh tim của ông cụ chắc sẽ có chuyển biến tốt thôi, uống thêm thuốc nữa, trong vòng ba năm sẽ không tái phát lại".
Tần Lâm nói.
"Khụ khụ, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ…"
Ông cụ nhìn về phía Tần Lâm, hơi cúi đầu.
Chu Đồng cũng vô cùng ngạc nhiên, đùa nhau sao? Trong vòng ba năm sẽ không tái phát? Lúc trước ông ta dẫn bố đi rất nhiều những bệnh viện nổi tiếng đều nói rằng không qua nổi một năm, lần này còn khiến bọn họ lo lắng hơn, còn tưởng phải chuẩn bị hậu sự thật rồi, vậy mà Tần Lâm lại nói có thể sống mấy năm?
Đang nói vớ vẩn sao?
Nói láo! Chắc chắn là nói láo!
"Bố còn cảm ơn cậu ta nữa? Bố, nếu không phải vì con giặc cái này thì bố cũng không lâm vào tình trạng nguy kịch như thế".
Chu Đồng trầm giọng nói.
Trần Khả Nhi run sợ, trốn sau lưng Tần Lâm.
"Mong ông ăn nói cẩn thận, đừng ngậm máu phun người như thế".
Tần Lâm chau mày.
"Bây giờ tôi đã chữa xong rồi, nếu ông ăn nói ngông cuồng thì đừng trách tôi không khách khí".
"Ối dồi ôi? Ở nhà tôi mà muốn ngang ngược sao? Thằng nhóc, cậu là cái thá gì? Cậu biết tôi là ai không, suýt nữa hại chết bố tôi mà còn đứng đây nói lý hả, muốn chết đúng không".
Ánh mắt Chu Đồng lạnh lẽo, nói.
"Khả Nhi sai thật, nhưng tôi cũng đã xin lỗi rồi, các người giam giữ người trái pháp luật, cũng coi như hòa nhau, ông còn muốn gì nữa, tôi đã làm hết sức rồi".
Tần Lâm lạnh lùng nói, anh không hề sợ hãi, nhưng vì Trần Khả Nhi sai trước nên anh cũng không muốn kiếm thêm chuyện, nhưng ông già này cứ cứng đầu, cứ muốn gây sự.
"Nói vậy là hai người muốn rời khỏi đây sao? Ha ha ha, đúng là nực cười, mạng người quan trọng, hai người cũng khó tránh được tội, hơn nữa cậu nói ba năm là ba năm sao? Nhỡ ngày mai bố tôi có chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Bây giờ không ai dám khẳng định là bố tôi không sao, nhỡ đâu có bất trắc gì thì sao? Cậu còn trẻ như vậy mà dám tự xưng là Tần đại sư, tôi thấy cậu lừa đảo thì có, không thì cùng lắm là người đi theo Tần đại sư mà thôi".
Chu Đồng khó chịu nói.
"Vậy ông còn muốn gì nữa".
Trần Khả Nhi cắn môi khẽ nói, giống như một đứa trẻ mắc sai lầm vậy, co rúm người trốn sau lưng Tần Lâm, không dám lên tiếng.
"Hai người quỳ xuống, dập đầu trước bố tôi, viết giấy cam đoan, trong vòng năm năm bố tôi xảy ra bất cứ vấn đề gì, hai người phải chịu toàn bộ trách nhiệm".
Chu Đồng hừ một cái rồi nói.
"Ông ngoa vừa thôi, tại sao chúng tôi phải quỳ xuống".
Trần Khả Nhi tái mặt, cố ý gây khó dễ cho cô ấy sao, cho dù cô không để ý thì sao anh rể không để ý cho được?
"Không quỳ? Vậy được, hôm nay tôi sẽ đánh cho đến khi hai người quỳ thì thôi, để tôi xem miệng của hai người cứng hay nắm đấm của tôi cứng, hai đứa chó không biết điều này, nhà họ Chu tôi chưa đến lượt hai người giở trò ngang ngược".
"Quỳ xuống cho tôi!"
Chu Đồng tức giận hét lên, vẻ mặt trầm tĩnh như nước.