Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Đồng Phương Châu cúp máy, lông mày nhíu lại, sắc mặt trầm xuống.

Khúc Bích Sinh nói nhỏ.

"Ông chủ".

Đồng Phương Châu nói.

"Có chuyện gì nói đi, tôi đang bực đây".

Khúc Bích Sinh sững sờ, chắc chắc là vì chuyện tam đại gia tộc, có điều những chuyện này ngay cả ông chủ Đồng cũng không xử lý nổi chứ đừng nói đến ông.

Khúc Bích Sinh nói.

"Đại tiểu thư... lại chạy mất rồi!"

"Cái gì? Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại để nó chạy mất?"

Đồng Phương Châu lập tức quay đầu nhìn Khúc Bích Sinh, Khúc Bích Sinh toàn thân run rẩy, sắc mặt cứng đờ.

"Tôi cũng không biết, thực lực của tiểu thư đến tối lại trở nên vô cùng kinh khủng, chúng tôi cũng không đuổi theo được. Nhưng... Tần đại sư đã đuổi theo rồi".

Khúc Bích Sinh bất lực nói, cứ đến tối đại tiểu thư lại giống như chiến thần, Tứ đại Kim Cương bọn họ cũng không phải đối thủ, cho dù muốn trông cũng bất lực.

"Có Tần đại sư thì chắc không xảy ra chuyện gì đâu".

Đồng Phương Châu trầm ngâm nói, có điều trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng, Tần đại sư nhất định phải bảo vệ an toàn cho con bé đấy.

Khi Tần Lâm đi ra khỏi phòng vẫn luôn đi theo Đồng Dao, tốc độ của cô vô cùng nhanh, bước chân phi như bay, như hòa vào với màn đêm, khiến Tần Lâm cũng toát mồ hôi hột, cô gái này hành xử kỳ quái, rốt cuối cũng thu hút được sự chú ý của anh, không nói gì mà rời khỏi nhà khiến anh hiếu kì.

Tần Lâm gọi điện cho Đồng Phương Châu, trầm giọng nói.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ ông giấu tôi chuyện gì sao?"

Đồng Phương Châu khẽ thở dài, chần chừ nói.

"Xin lỗi Tần đại sư, có chuyện này tôi chưa nói với cậu, tháng này, mỗi đêm con bé đều đi ra ngoài, hơn nữa ngay cả Tứ đại Kim Cương thuộc hạ của tôi cũng không theo được, mỗi lần khi tìm thấy nó, nó nhất định đang giết người uống máu... Một tháng bảy ngày lẻ, nó đã giết ba mươi bảy người rồi".

Đồng Phương Châu đấu tranh nội tâm, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, trong lòng ông ta cũng hơi thấp thỏm, không biết có nên nói cho Tần đại sư không, hơn nữa cho dù là bá chủ thế giới ngầm của tỉnh An Tây, thì ông ta vẫn sẽ lo lắng cho con gái, cũng sẽ dằn vặt vì chuyện này, giết người không phải chuyện nhỏ, hơn nữa mỗi đêm đều giết, đây đúng là chẳng khác gì bọn giết người mà.

Nhỡ may có ngày, giấy không gói được lửa, thì Đồng Phương Châu cũng khó tưởng tượng nổi kết quả, cho dù ông ta có là người có địa vị một tay che trời ở tỉnh An Tây.

"Đợi tí nữa tôi sẽ tìm ông tính sổ, tôi đuổi theo cô ấy đã".

Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, anh cúp máy, có điều nếu đã tiếp nhận ca bệnh này rồi, Tần Lâm sẽ không bàng quan đứng xem, dù sao anh cũng cảm giác được luồng sát khí nồng đậm trên người Đồng Dao, cô gái này thực sự là cỗ máy giết người!

Sự tồn tại của cô ấy có sức uy hiếp cực kỳ lớn với nhiều người.

Tần Lâm không bắt cô ấy lại, anh muốn xem xem, Đồng Dao rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao muốn giết người.

Bệnh của Đồng Dao bây giờ không chỉ đơn giản là giết người cướp của, anh nghi ngờ cô ấy có nhân cách thứ hai hoặc bị ai đó khống chế.

Người hai nhân cách không ít, thậm chí rất nhiều, Tần Lâm nghe sư phụ nói, có người có bảy nhân cách, chính là bảy người khác nhau cùng tồn tại trong cơ thể, vô cùng đáng sợ.

Có điều phải quan sát cô ấy, Tần Lâm sẽ không vì không rõ sự việc mà đưa ra kết quả, ít nhất lúc này, anh vẫn muốn quan sát thêm.

Mỗi tối đều ra ngoài giết người, nghe có vẻ sởn gai ốc, đây không phải chuyện đùa, vì sự an toàn của mọi người, nhất định phải chữa khỏi cho Đồng Dao.

Đúng lúc này, Tần Lâm đi theo Đồng Dao xuất hiện ở trong một quán bar trong ngõ, đôi chân dài đi giữa màn đêm, lại càng dài hơn, gợi cảm hút hồn, sự lạnh lẽo lan tỏa, như thoát ra khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn!

"Thích không, cho em đấy, kim cương một cara, có đủ sáng không?"

Một anh thanh niên tóc dài chặn một tay trên tường, tay khác lấy ra một chiếc nhẫn kim cương chói mắt, dưới ánh sáng đèn đường, càng khiến người ta thêm hoa mắt.

Cô gái thẹn thùng mà đỏ mặt, khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra sự vui vẻ.

"Vậy để anh đeo cho em!"

Anh thanh niên khẽ cười, vô cùng vui, lấy chiếc nhẫn ra đeo cho bạn gái.

Tuy nhiên lúc này, một con dao phóng ra, không hề trật, trúng vào người anh thanh niên, cắt đứt ngón tay cầm nhẫn của anh thanh niên.

"A..."

"A..."

Sắc mặt Tần Lâm thay đổi, hét lên hai tiếng, khiến đôi nam nữ kia kinh ngạc.

Anh thanh niên đau đến mức nhe răng toét miệng, máu tươi phun ra, phun hết lên mặt cô gái kia, cô gái kia vì quá sợ hãi, lệ rơi đầy mặt, hòa chung cùng máu anh thành niên, rửa trôi lớp trang điểm, cô sợ đến mức sững sờ ngay tại chỗ, không dám động đậy, có điều mắt không ngừng rơi lệ, cơ thể run rẩy.

"Ai? Mẹ kiếp ai làm?"

Anh thanh niên gào lên, lúc này Đồng Dao từ từ bước ra từ con hẻm, tiếng giày cao gót cộp cộp, vô cùng kỳ dị, cả con ngõ trở nên quỷ quái và kinh dị.

"Cô...cô cô, cô là ai?"

Anh thanh niên nhìn Đồng Dao, mặt đen xì, môi tái nhợt, bởi vì ngón tay đã bị cắt đứt, máu không ngừng chảy.

Đồng Dao lạnh lùng nói.

"Người sẽ giết anh!"

Cô bước từng bước đến chỗ anh thanh niên tóc dài, sắc mặt anh thanh niên thay đổi, sợ đến mức lòng run rẩy, quay người muốn chạy, căn bản không không kịp nhìn cô gái sợ đến mức hai chân mềm nhũn ở bên.

"Vèo..."

Một con dao lại phi ra, phóng vào bắp chân của anh thanh niên, một tiếng thét lại vang lên, anh thanh niên nằm trên đất, mặt hoảng sợ.

Anh thanh niên lòng đầy sợ hãi, mặt xám như tro tàn.

"Đừng qua đây, đừng qua đây! Cút đi!"

Mỗi bước chân của Đồng Dao lại khiến mồ hôi trên trán anh thanh niên nhiều hơn một chút.

"Cô đừng qua đây!"

Anh thanh niên gào thét, nhưng Đồng Dao càng ngày càng gần, con dao trong tay lại phóng qua, tay giơ lên đao rơi xuống, bách phát bách trúng! Nó phóng vào xương bả vai của anh thanh niên.

"A..."

Anh thanh niên kêu gào liên tục, sợ hãi tột độ.

Tần Lâm biết mình nhất định phải ra tay, nếu không chắc tên này sẽ bị Đồng Dao giết.

"Vèo..."

Con dao lại phóng ra, ánh mắt của Tần Lâm đột nhiên dừng lại, anh phóng người qua, một tay tóm lại con dao, nó dừng giữa không trung, lặng yên không một tiếng động, đứng trước mặt anh thanh niên, nhìn Đồng Dao.

"Dám cản tao... cút!"

Giọng nói của Đồng Dao hơi khàn, không giống như lúc ở khách sạn, vô cùng mị lực.

Mà ánh mắt của cô lại khiến anh không hiểu được, cô như biến thành người khác, đây cũng không phải ánh mắt lúc trước Đồng Dao nhìn anh, mà cô cũng dường như không nhận ra anh.

Tần Lâm lạnh lùng nói.

"Vậy thì phải xem xem cô có bản lĩnh đến đâu. Giết người đền mạng, cô biết mình đang làm gì không?"

"Ai cần mày quản? Muốn chết!"

Đồng Dao không hề khách khí, không dông dài, căn bản không có ý định nói chuyện tiếp với anh, đôi chân dài đẹp phóng ra, như gió rền sấm chớp, con dao lóe lên, cả hai ra tay cùng lúc, ép sát Tần Lâm.

Tần Lâm lại tóm lấy con dao, trở tay phóng ra, nó phóng qua vai áo của Đồng Dao, làn da trắng như tuyết lộ ra.

Tần Lâm nói nhỏ.

"Đắc tội rồi, tôi không cố ý".

"Đồ cặn bã!"

Đồng Dao gầm lên, phóng người qua, đấu với Tần Lâm, móng tay như xé toạc không trung, tiếng gió rít lên.

Như móng vuốt của chim ưng vậy, điên cuồng tàn phá, mặt Tần Lâm hơi biến sắc, đây chính là Ưng trảo công đích thực, không phải ai cũng dùng được đây, Đồng Dao này có vẻ thực sự là người trong giang hồ, thực không đơn giản.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!