“Quả là bảo kiếm tuyệt thế - Thất Tinh Long Uyên”.
Tần Lâm cực kỳ ngạc nhiên cùng phấn khích, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyển này sắc bén, lóe sáng bốn phía, như có một loại bá khí rung chuyển trời đất, một nhát vung lên khí thế như rồng.
“Cảm ơn”.
Tần Lâm vô cùng hưng phấn, nhận Thất Tinh Long Uyển từ trên tay xác ướp, lòng kích động, tim run run, có lẽ cho dù là sư phụ, khi nhìn thấy thanh kiếm này chắc chắn cũng kinh ngạc không nói nên lời?
Vung thanh kiếm lên, khí thế kinh hồn, binh linh bộ xương xung quanh đều vô thức lui về phía sau, dẹp sang hai bên.
Khí thế thanh kiếm thật đỉnh cao, đây chính là cái gọi là chém sắt như bùn sao?
Tần Lâm không khỏi âm thầm cảm thán, xem ra kỹ thuật rèn cổ xưa thật sự không phải là thứ người hiện đại có thể so sánh. Đã truyền lại mấy nghìn năm mà vẫn sắc bén như vậy, có lẽ với kỹ thuật rèn bây giờ cũng không thể rèn ra, Tần Lâm yêu thích thần khí này không nỡ buông tay.
“Đáng tiếc, tôi lại không thể luôn luôn mang theo bên mình, chỉ có thể giấu nó ở một chỗ”.
Tần Lâm cảm thán nói, anh thật sự vô cùng ghen tỵ với cuộc sống mang kiếm tung hoành giang hồ vô lo vô nghĩ ở cổ đại, thế nhưng đã sống ở hiện tại thì anh phải trở thành người của hiện tại.
“Ngài không cần nuối tiếc, ta truyền cho ngài một thuật giấu kiếm, có thể giấu giữa trời đất, khi đọc thần chú, kiếm lập tức xuất hiện”.
Xác ước nhỏ giọng lẩm bẩm, quả nhiên, Thập Tinh Long Uyên liền lập tức bị ông ấy giấu đi.
Thuật giấu kiếm quả thật là thâm thúy phi phàm, đất Hoa Hạ năm nghìn năm lịch sử không thiếu những điều thần kỳ.
“Thuật giấu kiếm này là bí mật gia tộc, ngài hãy nhớ kỹ, ta sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, tạm biệt”.
Xác ước từng bước lui xuống, cuối cùng trở lại quan tài, niêm phong quan tài và đậy ngọc, hoàn tất lời hứa cuối cùng.
Sinh mệnh không biết ngày về, mãi mãi yên giấc nơi đây...
Tần Lâm khẽ gật đầu, cúi người lậy ba vái về phía quan tài, người chết là lớn nhất, hơn nữa chủ nhân ngôi mộ này còn là một tiền bối cao thủ chân chính, có cơ hội được truyền dạy đã là một ân huệ lớn.
Cũng giống như thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên mà ông ấy đã tặng cho anh, là một thanh kiếm chính trực và cao quý, người như kiếm, kiếm như tên gọi!
“Rầm rầm rầm...”
“Rầm...”
Một tiếng động chói tay không ngừng vang vọng bên tai Tần Lâm, anh biết nơi này sắp sập rồi, vì thế anh phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Thực hiện sau vậy, rời khỏi đây thôi”.
Tần Lâm khiêng Vương Miễn đang nằm dưới đất lên, vừa rồi khi vội vã chạy trốn, chỉ Lâm Nguyệt Dao cõng Lý Lạc Lạc đang hôn mê, tất cả những người còn lại đều chỉ biết thân mình chạy trốn, không một ai quan tâm đến Vương Miễn.
Cái gọi là tình bạn cùng lớp cũng chỉ bạc bẽo thế thôi, khiến Tần Lâm cảm thấy vô cùng chua xót.
“Anh Tiểu Lâm... anh Tiểu Lâm... anh mau ra đây!”
Lâm Nguyệt Dao lo lắng đến mức nước mắt chảy đầm đìa, nhưng lúc này không ai có thể giúp cô ấy.
“Nguyệt Dao, cậu đừng đau lòng quá, người chết không thể sống lại, chúng ta đã cố hết sức rồi”.
“Đúng thế Lâm Nguyệt Dao, mọi việc đã kết thúc, chúng ta sẽ mãi mãi ghi nhớ đến anh Tần, nếu không có anh ấy, có lẽ chúng ta đã bị chết trong huyệt mộ rồi”.
“Chúng mình cũng rất đau lòng, nhưng hiện giờ huyệt mộ đã sập rồi, anh Tần chắc chắn đã bị những thứ đó vây bắt bên trong”.
“Anh Tiểu Lâm, anh chết thảm quá”.
Trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ đau xót, huyệt mộ không ngừng sụp đổ đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Lâm Nguyệt Dao, anh Lâm thật sự không ra được nữa rồi”.
“Chết thì cũng đã chết rồi, có gì mà khóc, chúng ta chạy ra ngoài được rồi mà, Tần Lâm hy sinh vì chúng ta cũng được coi là anh hùng trượng nghĩa”.
Tống Song Nhi bĩu môi, sống sót sau tai nạn, trong lòng cô ta chỉ nghĩ làm thế nào để thoát mạng, còn về Tần Lâm, chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
“Rầm...”
Một âm thanh cực lớn vang lên, một tảng đá lớn bay lên trời, chỉ thấy trước cửa huyệt mộ có một bóng người đang đứng, nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Tần Lâm kiên định đứng trước tảng đá lớn trên huyệt mộ, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn ngôi mộ đang dần sụp đổ, trong lòng cảm xúc rối như tơ.
Mặc dù không biết chủ nhân ngôi mộ này là ai, nhưng tín ngưỡng cao quý chân thành và món quà của ông ấy khiến Tần Lâm vô cùng biết ơn.
Người tốt nhất định sẽ được đền đáp, nếu anh không quan tâm đến sống chết người khác, nhanh chân chạy khỏi huyệt mộ, có lẽ sẽ không có cơ duyên này, một thanh bảo kiếm tuyệt thế như Thất Tinh Long Uyên cũng sẽ không trở thành kiếm của anh.
Thành tâm cao thượng!
Bốn chữ này xứng với Tần Lâm, vì thế mới chọn Tần Lâm để truyền lại bảo kiếm của ông ấy vào thời khắc cuối cùng, kiếm tặng anh hùng.
Đây là sự công nhân và ủng hộ của ông ấy dành cho Tần Lâm. Thất Tinh Long Uyển, bản thân cũng không hổ hẹn với tên của thanh kiếm này.
“Anh Tiểu Lâm!”
Lâm Nguyệt Dao vô cùng kích động, xông lên trước ôm chặt lấy Tần Lâm, ngay cả cô cũng không ngờ, bản thân lại lo lắng cho Tần Lâm như vậy. Hơn nữa, Tần Lâm đã nhiều lần vì cứu bọn họ mà dấn thân vào nguy hiểm, không hề lùi bước, nhưng lúc bỏ chạy cuối cùng, tất cả mọi người đều chạy thoát ra ngoài trừ Tần Lâm.
Lâm Nguyệt Dao tưởng đời này không thể gặp lại anh Tiểu Lâm được nữa. Mặc dù Tần Lâm hiện giờ có chút nhếch nhác nhưng ánh mắt kiên định của anh lại khiến người ta cực kỳ chấn động.
“Không sao rồi, anh vẫn tốt mà?”
Tần Lâm cười ha hả nói, vỗ vai Lâm Nguyệt Dao như muốn bảo cô đừng lo lắng.
“Anh Tần không sao là tốt rồi, thật sự nguy hiểm quá, phù...”
“Đúng thế, nguy hiểm quá, nếu anh Tần thật sự không ra được, có lẽ cả đời này trong lòng tôi sẽ cảm thấy vô cùng bất an”.
“Phủi phui cái mồm quạ đen của cậu. Chúng ta đã ra hết rồi mà? Anh Tần bình an vô sự là kết quả tốt nhất”.
“Đúng thế, Lý Lạc Lạc và Vương Miễn cũng không chết, chỉ bị thương nặng, đây là niềm hạnh phúc to lớn rồi”.
“Anh Tần hồng phúc tề thiên, người tốt ắt được trời cao bảo vệ, mọi người lo lắng dư thừa rồi, ha ha ha”.
Mọi người vô cùng sùng bái Tần Lâm, vì Tần Lâm đã cứu bọn họ, nếu không có Tần Lâm thì đừng mong ai có thể sống sót rời khỏi đó.
“Anh Tiểu Lâm, em thất sự lo cho anh muốn chết, em sắp phát điên rồi, em cứ nghĩ cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa, hức hức”.
Tông Song Nhi bĩu môi, khuôn mặt tỏ ra ấm ức nói, ôm lấy cánh tay Tần Lâm, nhưng lại bị anh gạt tay ra.
“Giữa chúng ta không thân quen như vậy”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Anh Tiểu Lâm, anh làm gì vậy? Em đã đau lòng muốn chết khi tưởng anh đã chết rồi, vậy mà anh lại đối xử với em như vậy, huhu”.
Tống Song Nhi đáng thương nói, đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt tái nhợt, đôi môi chu lên.
“Tôi biết rồi, tôi biết vì sao chân của chúng ta lại bị tê liệt rồi”.
Trương Thiên Trạch lúc này đột nhiên đứng dậy.
“Sao vậy? Chẳng lẽ không phải là vì quỷ ám à?”
“Đúng thế, chân của chúng ta bị tê không phải do lũ ác quỷ kia gây nên sao?”
“Lẽ nào trong chuyện này có ẩn tình gì đó?”
“Sao tớ cảm thấy hình như chúng ta đã bị trúng độc nhỉ”.
Mọi người xôn xao bàn luận nhìn về Trương Thiên Trạch, anh ta thần bí nói.
“Đúng, có người đoán đúng rồi, chúng ta đã bị trúng độc, bởi vì cái hôm qua chúng ta uống không phải là canh bối mẫu cây thùa”.
Lời của Trương Thiên Trạch khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ồ lên, sao lại như vậy?
“Vì sao? Vì sao không phải là canh bối mẫu cây thùa?”
“Đúng thế, lẽ nào canh chúng ta uống có vấn đề à?”
“Đó là canh do chính tay anh nấu đó lớp trưởng, lẽ nào canh đó có vấn đề à?”
Trên mặt mọi người hiện rõ vẻ tò mò.
“Canh không có vấn đề, thứ có vấn đề chính là anh ta – Tần Lâm!”.