Trần Vũ rất ngạc nhiên về việc đối phương có súng, hơn nữa tình hình lại trở nên hỗn loạn như vậy, xem ra hôm nay anh phải chiến đấu hết mình, sau khi trở về phải nhanh chóng nâng cao thực lực, đột phá cấp độ đầu tiên của Thái Huyền Thánh Thanh Kinh càng sớm càng tốt, nếu không vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Anh đá vào ván cửa của nhà kho, hất văng vài người, Thái Huyền Khí vừa lên, Trần Vũ đang định liêu mạng với những người này thì đúng lúc, một tiếng ô tô gầm rú cực lớn truyền tới, một chiếc Mercedes Benz G Class màu đen lao về phía nhà kho với tốc độ cực cao.
Bùm... Cửa kho hàng bị đâm bay, chiếc G Class phanh gấp một cách đẹp mắt rồi dừng lại vững vàng, Ninh Nhã Tuyết ngồi ở ghế lái kêu lên: "Đi mau."
Trần Vũ xoay người một cái chui vào trong xe, Ninh Nhã Tuyết đạp ga, xe gầm vang lên một tiếng rồi lao ra ngoài.
"Anh không muốn sống nữa sao, Đỗ Phong còn tàn nhẫn hơn Trâu Đại Long, người của gã đều là kẻ liều mạng." Chạy một hơi hơn mười cây số, Ninh Nhã Tuyết phanh gấp lại: "Những chuyện này chúng ta có thể giải quyết bằng cách khác không?”
Ninh Nhã Tuyết càng nói càng tức giận, cô ấy không nhịn được mà giơ nắm tay trắng hồng ra đấm Trần Vũ mấy cái, tuy tức giận nhưng trong lời nói của cô ấy lại tràn đầy sự quan tâm.
Trần Vũ đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, anh cười nói: "Cô đang quan tâm tới tôi sao?”
"Anh nghĩ nhiều rồi." Vành mắt Ninh Nhã Tuyết đột nhiên đỏ lên, cô ấy quay mặt đi chỗ khác, nhịn không được mà rơi nước mắt.
"Biểu hiện tối hôm nay của cô khiến tôi rất ấn tượng, tôi nhớ hình như cô là loại con gái ngay cả nắp chai cũng không mở được mà?" Trần Vũ hỏi.
Trong lòng Ninh Nhã Tuyết run lên, đúng vậ: tiên gặp được Trần Vũ quá cố, cô ấy đã cố ý giả vờ không thể mở nắp chai, cô ấy chỉ muốn Trần Vũ giúp cô ấy mở... Khi đó, cô ấy đã thích anh rồi, đáng tiếc, cuối cùng cả hai đã không đến được với nhau.
“Làm sao anh biết tôi không mở được nắp chai?” Ninh Nhã Tuyết quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Vũ.
"Đây... Đây chính là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô!" Trần Vũ giật mình: "Không phải cô gái nào cũng như vậy sao."
“Không thể mở nắp chai... là muốn thể hiện khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt người mà mình thích, thật ra tôi chưa bao giờ là một cô gái dịu dàng, tôi chỉ muốn để anh ấy nghĩ rằng tôi là một cô gái trầm tĩnh." Ninh Nhã Tuyết lẩm bẩm mà nói.
Trần Vũ không nói nữa, người phụ nữ này đang tiếc nuối anh của kiếp trước.
"Được rồi, chúng ta trở về đi, anh đã làm gì Đỗ Minh vậy?" Ninh Nhã Tuyết bình tĩnh lại, rút tay ra.
"Đánh gãy một tay một chân, 'chân thứ ba' bị nghiền nát, về sau không thể làm hại người khác nữa, trong vòng ba ngày, hắn sẽ công khai xin lỗi và thừa nhận mọi chuyện, nếu không tôi sẽ tước đi cánh tay và chân còn lại của hắn." Trần Vũ nhẹ nhàng nói.
"Chú của hắn là Đỗ Phong, không thể có chuyện hắn xin lỗi đâu, hơn nữa anh đang tự đặt mình vào nguy hiểm." Ninh Nhã Tuyết kinh ngạc nói.
"Chỉ là một tên Đỗ Phong mà thôi, tôi thật sự không coi ra gì, đi, chúng ta đi võ quán Thanh Long." Trần Vũ cười lạnh một tiếng, vậy chúng ta cùng chơi vui vẻ đi.
"Đến đó làm gì? Ở đó đều là cao thủ nội gia." Ninh Nhã Tuyết kinh hãi.
"Nhà họ Triệu đứng sau Đỗ Phong, gã không thể nhờ vả nhà họ Triệu giúp đỡ chuyện nhỏ nhặt này, cho nên chỗ dựa lớn nhất của gã chính là Thanh Long Xã, nếu võ quán Thanh Long bị tiêu diệt, không biết gã còn có lợi thế gì"
Trần Vũ cười nói: “Hơn nữa, võ quán Thanh Long không tôn trọng võ đức, phá vỡ quy tắc trên giang hồ, giúp đỡ kẻ ác, đã đến lúc nên nhắc nhở họ một chút rồi.”
"Mục tiêu của anh không dừng lại ở đây đúng không, anh muốn đạt được vị trí cao hơn sao?" Ninh Nhã Tuyết liếc nhìn Trần Vũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!