"Từ từ." Trần Vũ đi lên phía trước mà quát: "Tôi là người phụ trách của công ty dược phẩm Thiên Vân, chúng tôi đã ký hợp đồng, hiện tại dược phẩm Minh Châu là công ty của chúng ta, tôi xem ai dám động vào."
"Mày chính là người của Thiên Vân à, mày dám giành thứ mà Vương tổng tụi tao coi trọng? Mày ngại mình sống lâu đúng không." Mặt sẹo lấy một con dao ra rồi lắc lắc trước mặt Trần Vũ và nói: "Thằng ranh, tao từng lột da người, có phải mày muốn tao lột da mày luôn không?”
"Chủ của anh là Vương Khai đúng không?" Tống Mộng Nghiên hỏi: "Ông chủ của Dược phẩm Thạch Môn? Cũng là người trong ngành dược phẩms."
"Không sai, đúng là ngài ấy."
"Trần Vũ, dược phẩm Thạch Môn cũng nằm trong kế hoạch thu mua của chúng ta, dây chuyền sản xuất của bọn họ rất tiên tiến, mua lại có thể trực tiếp sản xuất luôn." Tống Mộng Nghiên nói.
"Nhưng Vương Khai không đồng ý, hơn nữa ông ta cũng định khuếch trương, mấy nhà xưởng thuốc mà chúng ta thu mua đều bị ông ta cản trở."
"Có chuyện này sao?" Trần Vũ cười nói: "Vậy anh trở về nói với Vương Khai là Minh Châu đã bị Thiên Vân thu mua, về sau đừng nhắm vào nơi này nữa."
"Mày mơ tưởng, mày biết Vương tổng là ai không? Ngài ấy có hậu trường, thằng ranh mày dám nhắm vào Vương tổng của tụi tao, có phải mày muốn thử cảm giác bị lột da không hả?" Mặt sẹo giận dữ, gã cầm dao vung vẩy trước mặt Trần Vũ.
Trần Vũ đột nhiên trở tay đoạt lấy con dao rồi tung một chân gạt gã ngã lên tường, sau đó xoay tay phải lại chém con dao ra, không khách sáo mà đâm thủng lòng bàn tay của tên mặt sẹo.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của gã vang lên ở hiện trường, một bàn tay của gã bị ghim lên trên tường, máu tươi chảy theo lòng bàn tay xuống đất.
"Bàn về chơi đao thì tôi là tổ tông của anh, tin không? Tôi có thể chém ba ngàn sáu trăm dao trên thân thể anh mà anh vẫn không chết." Trần Vũ cười lạnh và nói.
"Xông lên, lên đi, chơi chết hắn cho tao, tụi mày mù hết rồi sao?" Mặt sẹo gào rít, gã đã bị người ta đâm thủng tay mà đám đàn em phía sau lại đứng đó không nhúc nhích.
"Dám đụng vào đại ca, chơi chết mày." Một tên đàn em ngao ngao kêu rồi vọt lên, Trần Vũ trở tay đấm một quyền vào mặt gã.
Phanh... Gương mặt tên này bị Trần Vũ nện đến nát nhừ, gã lui lại mấy bước rồi bụm mặt đau đớn kêu thảm lên.
Mũi của gã bị một quyền của Trần Vũ đánh gãy, xem ra phải đi giải phâu chỉnh hình, bọn người kia đều hít hà một hơi, không ai dám làm chim đầu đàn nữa.
Trần Vũ đột nhiên rút con dao ghim trên tường xuống rồi nắm lấy bàn tay còn lại của tên mặt sẹo, đè lên tường rồi hung tợn đâm một dao xuống tiếp.
Phốc... Mặt sẹo đau đớn vặn vẹo, tay còn lại của gã cũng bị Trần Vũ đâm thủng, trước mắt gã biến thành màu đen như muốn ngất đi.
"Anh chịu phục chưa?" Trần Vũ lạnh nhạt nói.
"Mày con. . " Mặt sẹo chửi ầm lên, nhưng còn chưa mắng xong thì Trần Vũ đã ấn mạnh con dao xuống.
Mặt sẹo chưa mắng xong hết lời thì lập tức biến thành kêu rên, gã cảm thấy lòng bàn tay đau đớn như bị xé rách, đau muốn ngất đi.
"Anh chỉ là hạng cóc ké thôi, tôi không có kiên nhãn tốn thời gian với anh ở đây." Trần Vũ bất đắc dĩ nói: "Anh chịu thua và đảm bảo về sau không đến dược phẩm Minh Châu gây sự nữa thì tôi sẽ để anh đi, nếu anh nhất định muốn làm chó đến cùng... Vậy thì đừng trách tôi không khách khí."
Trần Vũ rút con dao trong lòng bàn tay gã ra rồi lui lại mấy bước, sau đó nhìn chăm chú vào gã, chờ đợi hành động tiếp theo của người này.
'Tên mặt sẹo nằm rạp trên mặt đất, hai tay tuôn máu như không cần tiền, Trần Vũ nhìn thôi đã thấy đau dùm rồi.
Nhưng tên này là dạng thiếu ăn đòn, gã miễn cưỡng ngẩng đầu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng chó chết, có gan thì mày chơi chết tao...
Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đột nhiên đi lên phía trước rồi đâm con dao trong tay vào đùi mặt sẹo.
"A...' Trên đùi có nhiều thịt, thần kinh cũng tương đối mẫn cảm, Trần Vũ đâm dao này xuống làm mặt sẹo cảm thấy đau như muốn chết đi sống lại.
"Thật có lỗi, đâm hơi sâu." Trần Vũ vội vàng nói xin lỗi rồi rút dao ra, nhưng anh ngẫm lại thì thấy không đúng, hiện tại anh đang trừng trị tên này mà. Thế là Trần Vũ nhẹ nhàng buông tay, con dao lại đâm chính xác vào. vết thương vừa rồi.
Mặt thẹo ôm bắp đùi của mình khuy xuống mặt đất, thân thể run rẩy kịch liệt, một nửa là đau, một nửa là bị hù sợ.
"Có chuyện gì... Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
Mặt sẹo bị Trần Vũ giày vò đến sống đi chết lại cuối cùng cũng chịu thua, gã què một chân dẫn cả đám người chạy trốn.
Dược phẩm Thạch Môn - Nhà xưởng chế thuốc này có quy mô lớn nhất, nhiều nhân viên nhất trong Y Dược
Viên, hơn nữa thiết bị cũng tiên tiến nhất, nghe nói ông chủ của công ty là Vương Khai có quan hệ rất rộng trong cả hắc bạch hai đạo, vì thế ông ta mang dã tâm bừng bừng muốn chiếm đoạt tất cả nhà máy chế dược trong Y' Dược Viên của Phong Lăng.
Nhưng bây giờ người này đang ôm một nữ thư ký dáng người đầy đặn để tán tỉnh, nhưng phịch một tiếng, một người máu me đầy người phá cửa lộn nhào chạy vào.
Nữ thư ký hét lên một tiếng rồi vội vàng đứng lên chạy mất tăm, Vương Khai cũng thấy rõ người đầy máu này chính là thủ hạ của mình - Mặt sẹo.
"Mặt sẹo mày làm gì vậy? Không biết tao đang bận sao? Mày mù à?" Vương Khai cả giận nói.
"Vương, Vương tổng không xong rồi, dược phẩm Thiên Vân thu mua tập đoàn Minh Châu, người phụ trách của Thiên Vân là một kẻ hung ác." Mặt sẹo khóc nức nở mà nói.
"Chủ của dược phẩm Thiên Vân không phải Tống Mộng San sao? Gần đây con nhỏ đó đang nổi tiếng, nó cũng mới thu mua Tam Đế, giờ đã thò bàn tay đến sản nghiệp chế dược rồi, một con đàn bà mà mày cũng không đối phó được sao?" Vương Khai cười lạnh và nói: "Vô dụng."
"Không phải Vương tổng, là một người tên là Trần Vũ, nghe nói là phó tổng của Thiên Vân, thằng này rất hung ác, tôi chịu không nổi." Mặt sẹo lộ ra vẻ mặt cầu xin, bày ra vết thương trên tay mình.
"Đồ vô dụng, Trần Vũ đúng không, tao nhớ kỹ thằng ranh này, lát nữa tìm người trị nó, bàn tay của Tống Mộng San quá dài, tao cảm thấy cần cảnh cáo nó một chút." Vương Khai cười lạnh một tiếng.
"Vương tổng, muốn vận dụng lực lượng của cháu gái ngài sao?" Mặt sẹo vui mừng.