“Hả!”
Diệp Thiên đanh mắt, khoảnh khắc cú đấm của cậu xuyên qua cơ thể Alis thì cậu đã cảm nhận được điều gì đó không bình thường.
Cơ thể của Alis không phải ở thể rắn, cú đấm của cậu chỉ giống như đấm xuyên qua một hư ảnh. Lúc này cả cơ thể của Aliss vỡ ra như những mảnh vụn nhỏ và bay tứ tung.
“Là ảo ảnh sao?”
Mấy người Diệp Sơn cũng tái mặt. Với tình huống này mà Alis còn có thể dùng ảo ảnh để thử và thoát được cú đấm chí mạng của Diệp Thiên. Phản ứng như vậy thật không hổ danh là kẻ mạng hàng đầu thế giới.
Ở phía xa, một tiếng cười ghê rợn và chế nhạo vọng tới.
“Diệp Lăng Thiên, ảo ảnh lôi đình của tôi vẫn có thể lừa gạt được cậu đấy chỉ?”
“Những gì cậu ban tặng hôm nay, Alis tôi đã ghi nhớ cả rồi. Sau này, cậu chính là kẻ địch không đội trời chung của tôi. Chỉ cần là những chuyện có thể khiến cậu đau khổ thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!”
“Cậu không cần nghĩ cách đuổi theo tôi. Mặc dù tốc độ của cậu rất nhanh nhưng tôi đang cách xa cậu hàng kilomet, hơn nữa còn dùng mật pháp Lôi Hành Thuật, cậu không đuổi kịp đâu!”
“Hi vọng sau này gặp lại!”
Giọng nói của Alis mỗi lúc một xa. Ở đường chân trời, một bóng đen dần nhỏ đi cho tới khi biến mất hoàn toàn.
Mấy người Diệp Sơn đều rơi vào trầm mặc. Mặc dù trận chiến này Diệp Thiên toàn thắng nhưng vẫn để Alis chạy thoát.
Dù Alis không dám tìm tới Diệp Thiên nhưng bốn nhà còn lại thì không thể nào không sợ. Alis ẩn nấp trong bóng tối, nếu như ông ta ra tay với bốn nhà thì chắc chắn rất khó lòng phòng bị.
Nhìn Alis biến mất nơi đường chân trời, Diệp Thiên không hề để lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn mặt biển với vẻ mất hồn.
“Anh Diệp!”
Hoa Lộng Ảnh chạy tới, nói một câu với Diệp Thiên trên không trung như đánh thức cậu khỏi giấc mơ.
Cậu nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh và cười.
“Tiểu Ảnh, anh giải quyết tên Alis trước rồi sẽ nói chuyện với em nhé!”
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh hãi. Alis lúc này đã chạy xa hàng kilomet vượt ngoài tầm mắt vậy thì Diệp Thiên làm thế nào giết được ông ta? Lẽ nào Diệp Thiên còn có thể đuổi kịp sao?
Đám đông còn đang tỏ ra nghi ngờ thì Diệp Thiên đã dang rộng hai tay, một trước một sau tạo thành tư thế như đang giương cung.
“Bụp!”
Một ngọn lửa màu đỏ bùng lên trong tay Diệp Thiên sau đó kéo dài theo một quỹ đạo cố định hình thành nên một cây cung bằng lửa.
Tay trái Diệp Thiên giữ cung, tay phải kéo ngọn lửa để dây cung kéo căng, ngọn lửa tạo thành một mũi tên bay xuất hiện nơi đầu cây cung.
“Long Diệm Truy Hồn Tiễn!”
Cùng với tiếng hô của Diệp Thiên, cậu thả tay phải, cây cung bật mạnh, ngọn lửa rời cây cung lao thẳng vào không trung.