Đối diện với những người thuộc cảnh giới siêu phàm thì bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
Diệp Sơn và Tư Đồ Ngạo nhìn nhau sau đó đồng loạt lên tiếng.
“Bốn nhà chúng tôi sẽ không để cho người khác điều khiển!”
Bốn tiền bối năm xưa liên kết tạo thành giới võ thuật, cùng tấn công Chiến Thần Điện, bảo vệ sự tôn nghiêm cho giới võ thuật của Hoa Hạ thì sao có thể chịu tức, chịu sự uy hiếp của người khác được chứ?
Nhất là những bang phái ngoại tộc, những thế lực hắc ám muốn khuấy đảo thế giới thì bọn họ càng không thể chịu sự ức hiếp được.
“Ồ! Vậy sao?”
Đôi măt Gullit trở nên lạnh lùng. Ông ta nhếch miệng cười nham hiểm.
“Nếu đã đưa ra lựa chọn thì tôi cũng không ngại mà tiễn các người lên đường nữa!”
Ông ta phất một tay, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm ở bên cạnh bước tới.
“Hôm nay, tất cả những kẻ ở vùng biển phía Nam này không được giữ lại một ai hết!”
“Soạt!”
Bốn luồng khí tức cực mạnh cuốn cả đất trời, trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài cùng lao về phía bốn người Diệp Sơn.
Diệp Vân Long cũng bị bốn kẻ siêu phàm của Chiến Thần Điện bao vây, rơi vào cảnh công kích.
Gullit cầm xương roi, khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh quan sát. Trên bãi biển, Elkins cũng điên cuồng ra tay, lao về phía những cao thủ trẻ tuổi như Diệp Tinh.
Trong nháy mắt, cả vùng biển sóng gió cuộn dâng, chiến sự bùng nổ.
Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, sức mạnh bùng nổ. Elkins bạo phát, rõ ràng là hắn đã đạt tới võ tôn trung kỳ và sắp tới võ tôn hậu kỳ. Cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, Lý Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, Lục Thiên Anh liên thủ tấn công mà vẫn bị đánh lui.
Thu Nhược Hi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thì không biết sao lại đột nhiên chạy về bên cạnh Diệp Thiên.
Bất kể phía trước chiến sự ác liệt thế nào thì chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thiên là cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù trời đất có sụp thì Diệp Thiên vẫn có thể trấn giữ được.
“Chạy tới đây làm gì?”
Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi cảm thấy ở đây là an toàn nhất!”
Đôi mắt Thu Nhược Hi long lanh. Cô ấy trả lời vô cùng dứt khoát.
“Hả?”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu lắc đầu bất lực.
Từ khi tới thủ đô, cậu hầu như chưa ra tay trước mặt người khác, vậy mà cô gái này lại có được phán đoán như thể, thật không thể không khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Phiá trước, Lục Thiên Anh và Kỷ Nhược Yên có thực lực yếu nhất đã bị Elkins đánh trúng vai.
Hai người nôn ra máu tươi, chật vật lùi về sau.
Lý Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh múa võ giống như bướm đang bay để làm hạn chế hành động của Elkins nhưng Elkins đã phát huy nội lực, chỉ dùng một cánh tay đã khiến hai người bay bật ra xa.
Tư Đồ Lạc Tuyết thì bị cũng Elkins đánh bật ra. Lúc này Diệp Tinh đang nhảy trên không trung, giữa hay tay là hình ảnh một con rồng tạo thành một chưởng đánh giáng xuống.
“Hừ, chút tài mọn!”
Elkins cười lạnh lùng, không hề né tránh mà chỉ lắc vai trái đụng độ với chưởng đánh của Diệp Tinh.
“Phụt!”
Nội lực dội tới, truyền qua cánh tay. May mà Diệp Tinh có tu vi cao. Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể chống lại được sức mạnh như nhổ cả ngọn núi của Elkins. Cậu ta phải lùi lại cả mét và dừng lại ngay trước mặt Diệp Thiên.
Cậu ta chống tay xuống đất, đang định đứng dậy thì đột nhiên phun ra máu.