Thu Nhược Hi nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Không biết tại sao, Diệp Thiên chưa từng thể hiện trước đám đông, chỉ duy có một lần ra tay cũng là ở Hồng Đậu Tân Thiên Địa trong tình huống một chọi mười và như vậy thì vẫn còn kém xa những người chỉ cần giơ tay có thể khiến đá nứt như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh nhưng Thu Nhược Hi cảm thấy trên người Diệp Thiên luôn ẩn giấu một sự chắc chắn kỳ lạ.
Đó là khả năng kiểm soát mọi thứ, quét sạch khí chất siêu việt của những kẻ mạnh nhất kia.
Nghĩ tới việc trước đó rất nhiều người giỏi không thể nào rút được Lăng Uyên Thần Kiếm nhưng lại được Diệp Thiên rút ra thì cô ấy bỗng thấy rùng mình, vẻ mặt để lộ sự khó hiểu ẩn giấu vài phần kỳ vọng.
Có thể truyền kỳ của thủ đô này thật sự có thể mang đến sự kinh ngạc và vui mừng cho đám đông.
Trên trời, năm người của viện trọng tài bay tới đứng phía trước bốn người của Chiến Thần Điện.
Bốn người của Chiến Thần Điện chắp tay trước họ với giọng nói vô cùng khách khí và cung kính.
“Cảm ơn các vị tinh anh của viện trọng tài đã tới trợ lực cho Chiến Thần Điện chúng tôi. Bốn người chúng tôi vô cùng cảm kích!”
Năm vị thuộc cảnh giới siêu phàm của viện trọng tài khẽ gật đầu với bọn họ. Người đàn ông trong tay cầm roi xương nhìn về phía mấy người Diệp Sơn.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài: Gullit”.
“Bốn người bên cạnh tôi cũng vậy, đều là trọng tài viên tinh anh!”
“Lần này chúng tôi nhận được lời mời của Chiến Thần Điện tới cái gọi là thủ đô của bốn gia tộc!”
Roi xương trong tay Gullit phát ra ánh sáng và quét qua trước mắt mấy người Diệp Sơn với biểu cảm không vui không buồn của ông ta.
“Lần này chúng tôi tới đây, mục đích không phải là muốn làm kẻ địch với bốn nhà, chỉ là muốn chỉ cho mọi người một con đường sáng suốt mà thôi!”
“Tôi muốn bốn nhà các ông gia nhập viện trọng tài, tận lực vì viện trọng tài!”
Giọng nói của ông ta không lớn nhưng vang vọng khắp xung quanh như sóng cuộn dâng trào khiến cho bụi cát bay mịt mù.
Mấy người Diệp Sơn đều tái mặt. Âu Dương Trường Không thì xua tay dứt khoát.
“Bắt bốn nhà chúng tôi làm chó cho viện trong tài, đừng hòng!”
“Đừng quên đây là Hoa Hạ, không phải là phương Tây!”
Ông ta xuất thân quân nhân, đương nhiên là lời nói vô cùng có lực và đanh thép.
“Viện trọng tài đúng là một trong những tổ chức có thế lực mạnh nhất trên thế giới nhưng dù các người có mạnh thì cũng không thể mạnh bằng cả quốc gia. Bốn nhà chúng tôi dựa vào chính phủ Hoa Hạ, các người dám ra tay sao?”
Gullit nghe thấy vậy thì cười khinh miệt.
“Trên đời này có những chuyện mà viện trọng tài chúng tôi không dám làm sao?”
“Quốc gia thì làm sao? Hai trận chiến thế giới năm xưa đều do viện trọng tay chúng tôi đứng sau hỗ trợ mới thành. Cục diện của thế giới cũng chỉ cần một lời nói của chúng tôi là có thể thay đổi. Chỉ có bốn nhà, có gì mà chúng tôi không dám ra tay?”
Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng. Ông ta tiếp tục: “Hôm nay là lấy tình cảm. Tôi tin rằng các người hiểu rõ hơn cả chúng tôi đấy!”
“Lúc này chúng tôi có chín người cảnh giới siêu phàm ở đây. Các người có tính thế nào cũng chỉ có chưa tới năm người thuộc cảnh giới siêu phàm. Hơn nữa, tu vi thực lực của các người cũng chỉ mới đạt tới siêu phàm phàm phẩm, nếu dám ra tay với chúng tôi, thắng bại ra sao thì các người cũng rõ rồi đấy!”
“Hôm nay là bốn nhà, lựa chọn duy nhất chính là quy thuận viện trọng tài!”
“Nếu không, vùng biển phía Nam chắc chắn sẽ bị nhuốm máu của các người đó!”
“Thuận theo thì sống mà chống lại thì chết!”