“Cho dù hai đứa có muốn miễn cưỡng ở bên nhau, nhưng theo cháu thấy, bây giờ cháu có năng lực gì để chắn gió che mưa cho Lộng Ảnh, cháu có tư cách ở bên cạnh nó hay không?”.
“Dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa đều không thể nào đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, cháu là người thông minh, chắc cháu cũng có thể nhìn rõ hiện thực”.
Trên đỉnh núi gió thét gào, chỉ có tiếng nói của Hoa Vô Đạo vang vọng. Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đợi câu trả lời của cậu.
Diệp Thiên có vẻ bình tĩnh, bước lên trước một bước, đã giẫm lên mép núi cao tám trăm trượng. Trước mắt mây mù lượn lờ, nhưng trong mắt cậu lại lóe lên tia sáng vô cùng sắc bén.
“Bác Hoa, cháu hiểu ý bác”.
“Nhưng những gì bác nói với cháu hôm nay chỉ là những thứ vô cùng nhỏ nhặt với cháu”.
Cậu nghiêng đầu sang, trong mắt ánh lên sự tự tin vô hạn.
“Cháu sẽ không buông tay Lộng Ảnh, bởi vì cháu có lòng tin có thể chắn gió che mưa cho cô ấy!”.
“Bác nói em trai cháu là đối tượng duy nhất xứng đáng với Lộng Ảnh, đó là vì mắt nhìn của bác quá hạn hẹp”.
“Dù là ở thủ đô hay trên khắp Hoa Hạ, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có cháu là vô địch!”.
“Bất kể là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, cháu đều có năng lực khiến các người cúi đầu!”.
Bất luận là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa thì cháu đều có khả năng khiến họ phải cúi đầu.
Diệp Thiên dứt lời, sóng gió chợt cuồn cuộn, mây mù tụ hợp.
Ánh mắt Hoa Vô Đạo khẽ dao động. Ông ta cảm thấy kinh ngạc.
Khoảnh khắc Diệp Thiên lên tiếng, ông ta dường như nhìn thấy một người khổng lồ, đứng trên đỉnh Đông Sơn, chân đạp đất, đầu ngẩng lên hỏi trời.
Đôi mắt ông ta đanh lại, lúc này mới kịp hoàn hồn và lập tức lắc đầu.
“Nhóc Thiên, chín năm không gặp mà chí khí của cháu đã lớn hơn cả ông trời rồi!”
Ông ta đứng song song với Diệp Thiên, nhìn bao quát bốn hướng, nhưng suy nghĩ thì không hề bị dao động.
“Chí khí là chí khí, thực lực là thực lực. Dù cháu có tự tin thế nào thì hiện thực vẫn hiện ra rành rành trước mặt như thế!”
“Cháu nói những chuyện này có thể xử lý dễ như trở bàn tay. Dù là nhà họ Hoa hay họ Diệp thì cháu cũng có đủ năng lực khiến họ phải phục, nói nghe hay lắm nhưng dựa vào gì mà bắt nhà họ Hoa, họ Diệp cúi đầu và đồng ý cho cháu và Lộng Ảnh ở bên nhau đây?”