Hoa Vô Đạo, trước kia từng nổi lên từ vùng đen, là ông trùm thương nghiệp nổi bật nhất trong bốn gia tộc hàng đầu thủ đô, không ai có thể vượt hơn ông ta.
Doanh nghiệp nhà họ Hoa vào tay ông ta, chưa đến mấy năm đã từ một doanh nghiệp hạng hai vươn lên top 50 Hoa Hạ, hơn nữa xu thế phát triển mạnh mẽ, trở thành doanh nghiệp được chính quyền thủ đô chú trọng nâng đỡ.
Ở thủ đô lan truyền rằng, một Hoa Vô Đạo đã nắm giữ mạch máu kinh tế của một nửa thủ đô, do đó được tôn xưng là Vua của nửa thủ đô.
Ba người Tề Văn Long nhìn thấy Hoa Vô Đạo xuất hiện đều bị khí chất mạnh mẽ của ông ta dọa sợ, đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Bác Hoa, đã lâu không gặp”.
Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu cho ba người Tề Văn Long, sau khi ba người đi rồi, cậu nhìn về phía Hoa Vô Đạo, nở nụ cười đã lâu không thấy.
Hoa Vô Đạo nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, gật đầu.
“Đi thôi, theo bác đến Đông Sơn dạo một vòng”.
Diệp Thiên im lặng không nói, đi theo sau Hoa Vô Đạo.
Mỗi một bước đi của Hoa Vô Đạo đều nhẹ nhàng đều nhịp, hơi thở dày dặn kéo dài, rõ ràng tu vi cực kì cao thâm.
Diệp Thiên nhìn bóng lưng ông ta, âm thầm cảm khái.
“Quả nhiên, bốn nhà quyền lực nhất thủ đô nhà nào cũng có nhân tài ẩn giấu”.
“Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ chỉ là thứ trên bề mặt mà thôi!”.
Tu vi của Hoa Vô Đạo rõ ràng đã đạt đến siêu phàm bán bộ, chỉ thua kém Diệp Vân Long một chút xíu. Tu vi như vậy có thể xếp vào top 5 bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng trên bảng lại không xuất hiện tên của Hoa Vô Đạo, có thể thấy Hoa Hạ rộng lớn, kẻ mạnh nhiều vô kể.
Cậu không khỏi suy đoán, gia chủ của bốn nhà quyền lực nhất đã có tu vi như vậy, phải chăng trong bốn nhà quyền lực nhất đó còn ẩn giấu cao thủ mạnh hơn?
Trên đường từ Đại học Thủ Đô đến Đông Sơn, hai người đều không nói câu nào, đi thẳng lên đỉnh Đông Sơn.
Đông Sơn cao khoảng tám trăm trượng, đi thẳng một đường lên đỉnh, Hoa Vô Đạo không hề ngừng nghỉ, Diệp Thiên cũng luôn đi theo sau ông ta, không xa không gần, luôn giữ khoảng cách ba bước chân.
Trên đỉnh Đông Sơn, Hoa Vô Đạo nhìn xuống bốn phương, âm thầm quan sát Diệp Thiên.
Tuy rằng Đông Sơn không cao, nhưng địa thế dốc đứng, độ dốc của núi gần như là chín mươi độ. Cho dù là người thường xuyên rèn luyện sức khỏe, trèo một hơi lên đỉnh núi cao tám trăm trượng cũng phải thở dốc, toát mồ hôi.
Vậy mà Diệp Thiên lại bình thường, không hề biến đổi gì, hơi thở cũng không hỗn loạn. Ông ta không khỏi liếc nhìn, trong mắt có vài phần tán thưởng.
“Nhóc Thiên, tính ra chúng ta đã chín năm không gặp rồi nhỉ?”.
Hoa Vô Đạo chắp tay đứng đó, toát ra khí chất bễ nghễ đất trời.
“Vâng!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!