Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 935 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Trong chớp mắt, cả thủ đô rung chuyển!
Tại khu nội đô phía Đông, một siêu biệt thự có diện tích hàng chục mẫu là nơi ở của nhà Âu Dương – một trong gia tộc hàng đầu trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô.
Âu Dương Đoạn Vân dựa vào sô pha với vẻ mặt u ám.
Trước mặt cậu ta, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục màu đen, râu ngắn đen nhánh, hai mắt mở to như chuông đồng, vẻ mặt không hề biểu lộ sự tức giận nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người khác có cảm giác bị áp chế.
Ông ta chính là gia chủ của nhà Âu Dương, là bố của Âu Dương Đoạn Vân, tên gọi Âu Dương Chấn Đức.
“Không ngờ thằng nhóc đó vẫn chưa chết. Chiêu này của nhà họ Diệp quả là cao minh lắm!”
Giọng điều của Âu Dương Chấn Đức mang chút trầm lắng, sau đó ông ta nhìn về phía Âu Dương Đoạn Vân.
“Nghe nói tối hôm qua con đã gặp Diệp Thiên? Con thấy sao?”
Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy liền cười khẩy.
“Bố, lúc trước bố nói với con là ở thủ đô này cậu ta được coi là mạnh nhất. Nhưng tối qua khi gặp mặt, con thấy đó chẳng qua là người chẳng có căn cơ tu luyện gì, chỉ là kẻ tiểu nhân dựa vào thế lực của người ta mà thôi. Nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh xuất hiện thì con chỉ cần một chiêu là xử được cậu ta!”
“Ồ?”, Âu Dương Chấn Hoa hơi nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Ý con là trên người cậu ta không hề có sức mạnh của một võ giả?”
“Không thể nào! Chín năm trước, con, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn chưa đạt tới cảnh giới võ giả thì cậu ta đã đạt được rồi, hơn nữa tu luyện của cậu ta ngày một tăng lên, gần như đạt đến mức võ sư. Chín năm đã qua, cho dù cậu ta không tiến bộ thì chí ít cũng không thể yếu hơn con hay Diệp Tinh. Làm sao cậu ta có thể không có chút căn cơ tu luyện nào chứ?”
Âu Dương Đoạn Vân không khỏi lắc đầu: “Bố, tự con cảm nhận được lại sai được sao? Con ra tay với cậu ta mà cậu ta còn không có cả cơ hội phản ứng. Trên người không có chút dao động nội lực nào cả. Cái gì mà thiên tài tuyệt đỉnh nhà họ Diệp, con thấy là chín năm qua rồi, cậu ta đã sớm hòa nhập cộng đồng, trở thành người bình thường rồi!”
Đôi mắt Âu Dương Chấn Hoa ngưng lại, ông ta biết rằng con trai mình sẽ không nói dối.
Ông ta vuốt cằm rồi ngả người ra sau, chìm vào trong suy nghĩ.
Bên trong khu nội đô, gia tộc Tư Đồ.
Tư Đồ Lạc Tuyết đang đứng ở sân trong với chiếc áo màu tím. Một cụ già phía trước đang chùng vai và khủy tay xuống, giữ hơi thở tròn trịa, động tác nhẹ nhàng và trật tự, đó là Thái Cực Quyền.
“Tên nhóc Diệp Thiên thật sự chưa chết ư? Cháu có chắc là cậu ta không?”
Ông cụ với phong thái như một tiên nhân thản nhiên nói.
“Ông nội, cháu chắc là tên khốn đó. Cháu có thể nhận nhầm người khác chứ không bao giờ nhận nhầm được gã đó đâu!”
Giọng Tư Đồ Lạc Tuyết đầy giận dữ.
“Thật sao?”
Ánh mắt ông lão khẽ dao động, tay không ngừng di chuyển, khẽ đẩy một luồng gió nhẹ từ trong lòng bàn tay ra, lay động cây hòe trước mặt, khiến lá cây xào xạc rồi lần lượt rơi xuống.