Không gian chìm trong im lặng, mọi người không cả dám thở mạnh, không khí cứ như bị thời gian đóng băng, hoàn toàn đông cứng.
Đằng sau bốn người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, Âu Dương Đoạn Vân đều là đại diện cho gia tộc giàu có hàng đầu thủ đô, bốn nhà Diệp, Hoa, Tư Đồ, Âu Dương cũng là bốn đại gia tộc lớn mạnh nhất thủ đô.
Bình thường nếu bốn người này xuất hiện ở một chỗ nào đó thì đều sẽ khiến mọi người rúng động, là tiêu điểm của chỗ đó.
Mà bây giờ, bốn người thế mà lại đều đến đây, chẳng khác nào bốn người trẻ đứng đầu thủ đô đến đông đủ, khung cảnh này phải nói là chưa thấy bao giờ.
Dù những người có mặt đều vui mừng như điên, nhưng lại không có ai dám lên tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở sàn nhảy, dừng ở bốn người đứng đầu thế hệ trẻ.
Lúc trước ba người Khương Long Hoa, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết liên kết, chỉ để đối phó với mình Diệp Thiên, mọi người đều cảm thấy Diệp Thiên đã rơi vào thế bất lợi hoàn toàn, nhưng tình hình trong sàn bỗng chốc thay đổi, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh thế mà lại xuất hiện, đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, như vậy tình thế một bên áp đảo hoàn toàn biến mất.
Bốn người đứng đầu, hai đấu hai, giằng co như vậy chỉ nghĩ thôi họ đã thấy vô cùng kích thích.
Tay Thu Nhược Hi run run, chỉ cảm thấy mình ngu ngốc quá, hết lần này đến lần khác nhìn nhầm.
Diệp Thiên đâu phải người bình thường, có thể thu hút bốn người đứng đầu thế hệ trẻ xuất hiện, còn có hai người đứng về phía cậu, người như vậy có thể nói là có mối quan hệ rất đáng sợ.
Ba người nhóm Tề Văn Long hoàn toàn im lặng, lần đầu tiên họ nhận ra người anh em mới tới phòng ký túc xá bí ẩn, hùng mạnh, khiến người ta khó hiểu đến vậy.
Diệp Tinh nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoa Lộng Ảnh khi nhìn Diệp Thiên, lòng cậu ta buồn bã, nhưng vẫn chuyển hướng sang Âu Dương Đoạn Vân.
“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám ra tay với anh cả tôi, vậy chi bằng tôi so cao thấp với anh?”.
Tay phải Âu Dương Đoạn Vân khẽ run, vừa nãy nhận một chưởng của Diệp Tinh, anh ta đã cảm thấy một luồng kình đạo vô cùng mạnh mẽ dồi dào, với tu vi chí tôn bán bộ của anh ta thế mà suýt nữa không đỡ được, giờ cả cánh tay vẫn đang tê dại.
Hai mắt anh ta bỗng nặng nề, hơi khó hiểu nhìn về phía Diệp Tinh.
“Diệp Tinh, cậu nói gì? Cậu ta là anh cả cậu? Cậu là con một nhà họ Diệp thì lấy đâu ra đại ca?”.
Anh ta vừa dứt lời thì bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.