Một Khương Long Hoa thôi là đã khó đối phó, bây giờ lại thêm Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết, đồng nghĩa Thái Sơn đè đầu, một mình Diệp Thiên sao có thể chống đỡ được?
Thu Nhược Hi vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô ta chỉ xem Diệp Thiên là một sinh viên đại học khoe khoang khoác lác, ngu dốt mà thích tỏ ra thâm sâu. Nhưng bây giờ, hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác lại xuất hiện vì cậu, thậm chí cả những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô như Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng lần lượt xuất hiện, có thể thấy sức ảnh hưởng của Diệp Thiên lớn thế nào.
Giờ phút này, bất luận Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết là bạn bè hay là kẻ địch, Diệp Thiên có thể khuấy động gió mưa đến như vậy cũng đủ lấy làm kiêu ngạo trong thế hệ trẻ ở thủ đô.
“Tên lưu manh kia, năm xưa tôi không xử được cậu, tôi không tin là hôm nay cậu có thể bay tiếp. Đợi tôi dạy dỗ cậu một trận rồi sẽ đưa cậu về nhà họ Diệp!”.
Đôi mắt hẹp dài của Tư Đồ Lạc Tuyết hiện lên vẻ giảo hoạt, khẽ giọng nói với Âu Dương Đoạn Vân ở bên cạnh.
“Âu Dương Đoạn Vân, giúp tôi bắt cậu ta qua đây, sau khi xong chuyện, tôi cho anh một nụ hôn!”.
Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy, mí mắt giật giật.
Mặc dù cậu ta đã đính hôn với Tư Đồ Lạc Tuyết, nhưng tính cách Tư Đồ Lạc Tuyết kiên cường, không hề nhường nhịn đàn ông con trai. Đến tận lúc này, cậu ta còn chưa từng nắm tay Tư Đồ Lạc Tuyết, cô ta vẫn luôn lạnh nhạt với cậu ta.
Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cần bắt được Diệp Thiên là Tư Đồ Lạc Tuyết đã tặng một nụ hôn, đương nhiên cậu ta rất đỗi vui mừng.
Cậu ta không hề do dự, bước ra một bước, thoáng cái đã đến trước mặt Diệp Thiên, đưa tay định giữ lấy vai Diệp Thiên khống chế cậu.
Nhưng chỉ một bước này, tu vi chí tôn bán bộ của cậu ta đã hiện rõ.
Diệp Thiên hiểu ra, chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ chỉ là bề mặt mà thôi, thực lực của Âu Dương Đoạn Vân đủ để chen chân trong hàng ngũ đó.
Âu Dương Đoạn Vân đưa tay tới, tốc độ cực nhanh, nhưng trong mắt Diệp Thiên lại chẳng khác nào tốc độ ốc sên bò. Tuy nhiên, cậu không hề ra tay, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ xa xa.
“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám động tới anh trai tôi à?”.
Một trận gió mạnh thổi tới, mọi người bỗng dưng lùi về sau. Âu Dương Đoạn Vân cảm thấy sau lưng mình có gió mạnh ập tới, lập tức từ bỏ Diệp Thiên mà quay người chưởng ra sau.
“Rầm!”.
Một tiếng động vang lên, những người trong quán bar chỉ cảm thấy gió mạnh thổi vào mặt, nhiều cô gái bị thổi tốc váy, kinh hãi hét lên.
Ở trung tâm sàn nhảy, tiếng nổ lớn vang lên, hai bục cao bằng ngọc thạch trắng đã bị nứt ra, mấy chiếc bàn rượu ở phía trước nát thành mảnh vụn.
Ánh mắt của Âu Dương Đoạn Vân thay đổi, liên tục lùi về sau ba bước mới đứng vững được. Lúc cậu ta hoàn hồn, bên cạnh Diệp Thiên đã có thêm một người, mặt mũi tuấn tú, một tay vẫn còn giữ tư thế đánh ra, không hề nhúc nhích.
“Diệp Tinh?”.
Âu Dương Đoạn Vân nheo mắt lại, ngạc nhiên kêu lên.
Những người xung quanh đều hết sức kinh ngạc. Mặc dù Diệp Tinh xưa nay khiêm tốn, nhưng danh hiệu cậu ấm số một thủ đô thực sự quá vang vọng, vô số người dõi theo cậu ta, đương nhiên biết cậu ta có dáng vẻ thế nào.
Sắc mặt của mọi người thay đổi liên tục, bọn họ đang nghi ngờ vì sao Diệp Tinh lại xuất hiện thì ở ngoài cửa lại xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.
“Ai dám động vào anh Thiên, Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ nghênh tiếp người đó!”.
Một cô gái xinh đẹp, nhan sắc không hề thua kém Tư Đồ Lạc Tuyết chậm rãi đi đến, cùng với Diệp Tinh một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thiên.
Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên yên lặng.