Hai người đàn ông đeo kính râm nghe thấy vậy thì khựng lại, chân tay luống cuống.
Diệp Thiên bình tĩnh và khẽ lắc ngón tay.
“Nghe nói Khương Minh là do tên nhóc Khương Long Hoa tạo ra. Khi tôi giẫm bẹp Khương Long Hoa ấy thì không biết lúc đó các người đang ở đâu nữa!”
“Giờ chỉ là một nhân vật cắc ké mà dám ra tay với tôi sao?”
Cậu phất tay, một chai rượu bay tới đập vào mặt Từ Tử Thiên vỡ nát.
“Nói chuyện với tôi, anh chưa đủ tư cách đâu!”
“Kêu Khương Long Hoa cút tới đây gặp tôi!”
Vừa dứt lời, đại sảnh quán bar như có một quả bom tấn nổ tung, ‘đoành’ một tiếng khiến những người xung quanh choáng váng.
Mọi ánh mắt đều đưa tới và tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi.
Rốt cuộc Diệp Thiên lấy đâu ra sức mạnh và sự tự tin mà lại dám ngông cuồng như thế?
Ở thủ đô, thế hệ trẻ không sợ Khương Long Hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những người đẳng cấp như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng không bao giờ dám xung đột trực diện với Khương Long Hoa, càng chưa nói tới việc bảo Khương Long Hoa cút đến gặp như Diệp Thiên.
Nhưng Diệp Thiên lại thản nhiên như không với bộ dạng điều đó là chuyện hiển nhiên. Cậu lại còn nói đã từng giẫm Khương Long Hoa trên mặt đất, giọng điệu quá lớn không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả mấy người liên quan đến Khương Minh cũng đều sững sờ, hai người đeo kính râm bước lên phía trước cũng ngây ra tại chỗ, nhất thời không dám làm gì.
Mặc dù khẩu khí của Diệp Thiên rất lớn, nhưng ai biết đó có phải là sự thật hay không? Nhỡ đâu người trước mặt họ đây thật sự là người mà ngay cả hội trưởng Khương Long Hoa của bọn họ cũng không sánh được, vậy thì họ đường đột xông lên, chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?
Từ Tử Thiên ở thủ đô có thực lực lớn mạnh cỡ nào, ngoài việc không thể sánh ngang với mấy cậu chủ hàng đầu kia ra thì dường như rất ít người dám khiêu khích anh ta.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên đã đập vỡ một chai rượu trước mặt anh ta, thậm chí rượu còn làm ướt quần của anh ta mà anh ta cũng không dám làm bậy, chỉ có vẻ mặt là thay đổi.
Anh ta thật sự cảm thấy khó nắm bắt, rốt cuộc Diệp Thiên có thân phận gì?
Xuyên suốt lịch sử hai năm của Khương Minh, mỗi khi xảy ra chuyện gì, anh ta đều đem theo người ra mặt, đâu có ai là không ton hót xin tha, chẳng ai dám làm gì. Nhưng Diệp Thiên lại cư xử quá thờ ơ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!