Trong những chuyện ông ta đã làm suốt một đời, chỉ có chuyện của Diệp Thiên là ông ta không muốn đối mặt nhất, lại không thể không hối hận cả đời vì chuyện đó.
Lúc này, Diệp Vân Long đã chìm trong sự tự trách cực độ, nhưng Diệp Thiên lại không xúc động, ánh mắt lạnh nhạt.
“Diệp Vân Long, bây giờ ông nói những điều đó không thấy buồn cười sao?”.
“Nếu đã từng làm thì không cần phải hối hận, vì hối hận không có tác dụng gì”.
Cậu quay sang nhìn Diệp Sơn, cười mỉa mai.
“Diệp Sơn, cả ông nữa, tôi từng nghĩ ông là một người ông dám làm dám nhận, vì vinh quang của nhà họ Diệp mà không sợ bất cứ thứ gì. Tôi đã từng tự hào vì ông!”.
“Nhưng bây giờ tôi mới biết là tôi sai rồi!”.
“Bởi vì một lời bình của Thông Thiên Kính mà ông ra lệnh xuống tay độc ác với cháu trai ruột của mình, nhờ đó bảo vệ nhà họ Diệp. Tôi không thể không nói, ông già hồ đồ rồi!”.
Diệp Thiên khinh thường hừ lạnh.
“Dù trước kia Thông Thiên Kính từng giúp nhà họ Diệp vượt qua nhiều tai kiếp, nhưng dựa vào Thông Thiên Kính có thể kéo dài mãi được sao?”.
“Nếu sức mạnh của nhà họ Diệp cần phải hi sinh một đứa trẻ mười tuổi mới có thể giữ được, vậy thì còn gì là nhà họ Diệp trăm năm, còn nói gì lấy võ bình thiên hạ?”.
“Mặc dù khi xưa nhà họ Diệp chưa đạt đến trình độ như ngày nay, nhưng cũng là một trong những nhà quyền thế đứng đầu thủ đô. Ông sợ nhà họ Diệp gặp tai kiếp, không có lòng tin và sự chắc chắn dùng sức mạnh vốn có của nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn, mà lại để một đứa trẻ mười tuổi gánh vác tất cả!”.
“Ông hãy tự hỏi lương tâm, ông có đủ tư cách làm trụ cột của nhà họ Diệp, đủ tư cách nói mình vì cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Diệp hay không?”.
Từng câu từng chữ của Diệp Thiên đều lập luận sắc bén, dù là Diệp Vân Long hay Diệp Sơn đều cảm thấy tai mình kêu ong ong, không nói được câu nào.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiên lấy một vật từ trong túi ra, đó là một chiếc khóa đồng nạm vàng, trên mặt có một chữ Diệp thật lớn. Đây là tín vật của nhà họ Diệp, mỗi người trong mỗi đời nhà họ Diệp đều có, đại diện cho thân phận người nhà họ Diệp.
“Mẹ, con xin lỗi!”.
“Hôm nay con theo mẹ về nhà họ Diệp không phải để lấy lại mọi thứ đã mất, mà chỉ là để đứng ở đại sảnh nhà họ Diệp này, nói cho tất cả mọi người biết, Diệp Thiên con chưa chết, vẫn còn sống rất tốt!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!