Chương 9: Chí tôn võ thuật
Tiếu Văn Nguyệt quay về phòng, một mình ngồi dựa vào ban công suy tư.
Trước đây cô ta cảm thấy Diệp Thiên mặt dày, không có tự trọng, mặt dày chạy đến dựa vào mẹ cô ta, còn vô liêm sỉ đến mức muốn ở lại đây, cô ta dùng thái độ cao ngạo để dạy dỗ Diệp Thiên, nói cậu không biết tự lượng sức mình.
Sau đó lại đi kể lể chê bai với cô bạn thân Lí Tinh Tinh, Lí Tinh Tinh còn chạy đến trước mặt Diệp Thiên nói một trận.
Cuối cùng, Diệp Thiên căn bản không phải đến để nhờ giúp đỡ, mà đến để trả nợ, hơn nữa còn trả gấp 10 lần.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên đều không phản bác một lời, cũng không giải thích gì cả, và trong lúc cô ta gặp nguy hiểm còn ra tay cứu cô ta, vậy mà đến một lời ‘cảm ơn’ cơ bản nhất cô ta cũng chưa kịp nói!
Tiếu Văn Nguyệt tự vỗ vào đầu, cô ta chưa bao giờ buồn như lúc này.
“Diệp Thiên, anh đi đâu rồi thế?”.
Chiều tối, Diệp Thiên nhận được điện thoại của Ngô Quảng Phú.
“Cậu Thiên, mảnh đất màu mỡ nhất trong tỉnh mà cậu đang tìm vẫn phải cần thêm thời gian để lựa chọn, còn thông tin về cô gái mà cậu nói, thì đã điều tra ra rồi!”.
“Cô ấy học lớp 12A4 trường Tam Trung, tôi đã giúp cậu chuẩn bị thân phận học sinh chuyển lớp, thẻ học sinh cũng đã làm xong, tối nay sẽ mang đến biệt thự cho cậu!”.
Diệp Thiên gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chuyện mảnh đất không cần quá vội, quan trọng là phải kỹ lưỡng, thông tin nhất định phải đảm bảo chuẩn xác!”.
Ngô Quảng Phú đồng ý liên hồi, lúc này Diệp Thiên mới cúp điện thoại.
“Vù!”.
Cậu quay đầu lại, một luồng gió mạnh ập đến, là một viên bi sắt to đập vào bên cạnh chân cậu, khiến nền gạch bị nứt toác.
“Cậu bé, không làm cậu bị thương chứ?”.
Một người trung niên đi nhanh tới, nói với Diệp Thiên bằng giọng xin lỗi.
Ông ấy mặt vuông chữ điền, ánh mắt nghiêm nghị, trông rất có uy thế, động tác cơ thể của ông ấy toát lên một khí phách trang nghiêm.
Bên cạnh ông ấy là một cô gái xinh xắn khoảng 17, 18 tuổi, tướng mạo tinh khôi, làn da trắng nõn, mặc bộ đồ luyện võ màu đen, bàn tay búp măng còn đang cầm một viên bi sắt.
Thấy Diệp Thiên không trả lời, hơn nữa viên bi sắt chỉ là đập xuống đất, cô ta lập tức nhíu mày nói: “Bố, có làm anh ta bị thương đâu, sao bố phải xin lỗi?”.
Giọng nói của cô ta hơi mang vẻ bực dọc, vừa nghe đã biết ngày thường được cưng chiều quá thành hư.
“Tiểu Uyển, im miệng lại, việc viên bi sắt bị ném mất kiểm soát vốn là lỗi ở con, tuy không làm người ta bị thương nhưng đã làm người ta giật mình, mau xin lỗi đi!”.
Người trung niên nói với vẻ mặt chính khí, nghiêm túc.
Cô gái tên Tiểu Uyển kia hậm hực, nhưng vẫn nói xin lỗi Diệp Thiên, nói kiểu qua loa, không có chút thành ý nào.
Diệp Thiên nhìn người trung niên một cái, sau đó đưa mắt nhìn sang Tiểu Uyển, nhẹ nhàng nói: “Sau này muốn dùng bi sắt luyện quyền, tốt nhất nên cẩn thận hơn, tìm một nơi không có người ấy!”.
Tiểu Uyển vừa nghe thấy liền tức tối, cũng không nể mặt người trung niên đang ở đó, cô ta quát lên: “Tôi đã xin lỗi anh rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tôi chọn chỗ nào thì liên quan gì đến anh? Tôi cứ thích luyện ở đây đấy, sao hả?”.
Cô ta từ nhỏ được cưng chiều hết mực, đã bao giờ bị người ngoài dạy dỗ đâu?
Nhưng cô ta cũng thấy rất lạ, sao Diệp Thiên lại biết cô ta đang dùng bi sắt để luyện quyền?
Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu, không tranh cãi với cô ta nữa mà sải bước rời đi.
“Người kiểu gì thế không biết, mình miễn cưỡng xin lỗi anh ta, mà anh ta tưởng bản thân anh ta giỏi lắm, lại còn ra vẻ với mình!”.
Thấy Diệp Thiên đã đi được đoạn xa, Tiểu Uyển vẫn thấy bực mình nên lẩm bẩm nói, nếu không phải có bố cô ta bên cạnh, cô ta đã không nhịn được mà cho Diệp Thiên một bài học rồi.
“Tiểu Uyển, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tính cách này của con phải thay đổi đi!”.
Người trung niên nghiêm nghị nói: “Đừng tưởng luyện được nội gia quyền, tu luyện được nội công và có nhà họ Hàn chúng ta đứng sau lưng chống đỡ thì có thể thích làm gì thì làm, rồi không coi ai ra gì!”.
“Trên thế giới này có không biết bao nhiêu ngọa hổ tàng long, tính cách của con thế này kiểu gì cũng sẽ bị thiệt thòi đấy!”.
Tiểu Uyển không hề coi trọng lời nói của người trung niên, cô ta nói với vẻ coi thường.
“Ngọa hổ tàng long á? Bố, bố nhìn bộ dạng của anh ta có giống với thế hệ rồng hổ không, con nhìn thì chỉ thấy là một con tôm mềm oặt, có gì phải sợ!”.
Người trung niên lần này lại không phản bác, quả thực, bước chân của Diệp Thiên nhẹ như không, động tác tùy tiện, căn bản không giống người biết võ, không đáng để ông ấy chú ý.
Diệp Thiên đi dạo quanh khu thành phố sầm uất cả đêm, trải nghiệm cảm giác lâu rồi mới quay trở lại thành phố.
Mấy năm nay, cậu không ở trong rừng rậm núi sâu, thì lại rơi vào cảnh nguy hiểm đường cùng, bây giờ quay trở lại thành phố, đem lại cho cậu một cảm giác mới mẻ đã lâu chưa có.
Cứ thế đi dạo bộ đến tận hơn 11 giờ tối, trên đường đã không còn mấy người, cậu đi men theo một con đường hoang vắng, phía cuối con đường là một quán ăn đêm, một mùi thơm sộc vào tận mũi.
Diệp Thiên không có gì làm nên ngồi vào quán ăn đêm, gọi một bát mì bò cay, từ từ thưởng thức.
Cậu vừa ngồi được lúc thì có hai người khác đến, rất trùng hợp, chính là hai bố con mà cậu mới gặp trước đó.
Người trung niên mỉm cười gật đầu với Diệp Thiên, rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, Tiểu Uyển lại đảo mắt một cái, căn bản không thèm để ý đến Diệp Thiên.
“Đến đâu cũng gặp phải cái tên này, đúng là đen đủi!”.
Diệp Thiên tập chung ăn mì, cũng không hỏi han gì về hai bố con nhà kia.
Tiểu Uyển luyện tập cả đêm nên cảm thấy rất đói, đồ ăn vừa đem lên, liền ăn tống ăn táng, người trung niên ngồi bên cạnh chốc chốc lại nở một nụ cười.
Bên cạnh quán ăn đêm là một công trường xây dựng, tuy đã nửa đêm nhưng vẫn có người đang cần mẫn làm việc.
Tiểu Uyển chuẩn bị ăn xong, người trung niên đứng dậy đi đến một cửa hàng phía bên đường mua vài chai nước ngọt, ông ấy vừa đi được trăm bước, thì nghe thấy tiếng ‘xoảng’ vang lên rất lớn.
Người trung niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy sợi dây thừng của cần cẩu bên trong công trường xây dựng bị đứt lìa, khối thép nặng hàng tấn đang rơi thẳng xuống, và điểm rơi xuống chính là vị trí mà Tiểu Uyển đang ngồi.
“Tiểu Uyển”.
Người trung niên hét lên, vô cùng bàng hoàng.
Tuy thực lực của ông ấy không tầm thường, nhưng lúc này đang cách Tiểu Uyển cả trăm mét, với lại tốc độ rơi của những khối thép kia không kém gì tốc độ của một con ngựa hoang đang phi điên cuồng, khối thép đã rơi, ông ấy căn bản không thể chạy đến kịp.
Tiểu Uyển cũng nhận thức được nguy hiểm đang xảy ra, đứng dậy định tránh đi, nhưng hôm nay cô ta đã đứng tấn tận sáu tiếng liền, còn dùng bi sắt để luyện quyền, thể lực bị hao hụt quá nhiều, lúc này thần kinh căn bản không phản xạ kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối thép nặng hàng tấn rơi xuống đầu mình.
“Đừng!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!