Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 834 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Diệp Thiên cảm nhận được bên trong cơ thể cậu sục sôi, có một sức mạnh xưa nay chưa từng có, sắc mặt cậu trở nên rạng ngời.
Cậu cũng từng tìm hiểu về siêu phàm tứ phẩm, lúc này cậu ở cấp siêu phàm phàm phẩm, nhưng tu vi đã mạnh gấp hơn ba lần so với ở cấp siêu phàm bán bộ.
Nếu bây giờ cậu lại giao đấu với Đường Mục Sơn, không dùng Phệ Thiên Chi Thể, không dùng Phệ Thiên Bí Kỹ, chỉ cần dùng một quyền cậu cũng chắc chắn có thể đánh bại Đường Mục Sơn.
“Rắc!”.
Năm ngón tay cậu nắm chặt, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, quay đầu nhìn ra cửa sổ phía Bắc.
“Diệp Vân Long, Diệp Sơn, cả nhà họ Diệp, đã đến lúc Diệp Thiên tôi quay lại rồi!”.
Cậu đứng dậy, khắp người vang lên tiếng răng rắc của các đốt xương, khí thế mãnh liệt!
Ngày thứ ba, Diệp Thiên tỉnh dậy lúc 10 giờ, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc hành lý, lần này đến thủ đô, điểm đầu tiên cậu đến đương nhiên là Đại học Thủ Đô.
Nghĩ đến giáo sư Viễn Thanh của Đại học Thủ Đô đã miễn thi đại học cho cậu khi cậu còn ở trường Tam Trung, Diệp Thiên khẽ mỉm cười, cũng không biết hơn chín tháng rồi, Đại học Thủ Đô liệu có thừa nhận sinh viên được tuyển thẳng là cậu không.
“Lộng Ảnh, chắc em vẫn tốt chứ?”.
Nghĩ đến cô gái vì lúc bé từng được cậu cứu một lần mà sau đó từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh cậu, khóe miệng Diệp Thiên bỗng lộ ra nụ cười.
Cậu lấy chiếc khoen lon từ trong người ra, chiếc khoen lon này cho dù cậu ăn hay ngủ, luyện công hay tĩnh tọa, hoặc đang đối đầu với kẻ địch, cậu đều để nó trong người, chưa từng bỏ ra.
Cậu còn nhớ rất rõ, cô bé cột tóc đuôi gà ngày xưa dùng hết sức mình mới có thể nở được một lon coca, còn bị cạnh sắc của lon coca cứa vào tay.
Nhưng cô ấy không hề quan tâm, cố nhịn đau, đặt khoen lon vào trong tay cậu, nụ cười ngây thơ trong sáng hiện rõ vẻ kiên định và chân thành.
“Cái này là chiếc nhẫn em tặng anh đó nha!”.
“Chờ khi nào chúng ta lớn, anh phải cầm chiếc nhẫn này đến tìm em, tự tay đeo cho em, đến lúc đó em chính là cô dâu của anh!”.
Khi đó Diệp Thiên mới có vài tuổi, hoàn toàn là một cậu bé không biết gì về xã hội cả, nhưng vẫn ngu ngơ gật đầu, cất chiếc nhẫn lại.
“Ngoắc tay hứa với nhau, một trăm năm cũng không được thay đổi!”.
Hơn mười năm trôi qua, chiếc khoen lon này thường xuyên được Diệp Thiên lấy ra chơi, chơi đến mức nó trở nên bóng loáng, lớp bóng mờ vốn có của chiếc khoen lon đã mất từ lâu, nhưng đây lại là thứ mà Diệp Thiên quý trọng nhất, thậm chí còn hơn cả tính mạng mình!
Cậu cất chiếc khoen lon lại, đột nhiên nhớ đến cảnh lần trước Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh xuất hiện.
“Còn cả thằng nhóc Diệp Tinh nữa, bây giờ đã đạt đến mức độ nào rồi?”.
Đối với Diệp Tinh, tâm trạng của cậu khá là phức tạp, từ nhỏ đến lớn cậu đều diễn xuất sắc vai trò anh cả, bất kể chuyện gì cậu đều ra mặt thay cho Diệp Tinh, che mưa che gió cho cậu ta, nhưng từ tám năm trước cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, tình thân giữa hai người cũng bị cắt đứt từ đó.