Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 830 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Lời khách sáo thì không cần nói nhiều nữa!”.
“Các người là ai, tìm tôi có việc gì?”.
Giọng nói cậu bình tĩnh thản nhiên, hiển nhiên khiến người phụ nữ rất bất mãn. Cô ta đang định mở miệng, người đàn ông bên cạnh lại xua tay, ngăn cô ta lại.
Người đàn ông tiến tới một bước, chắp tay với Diệp Thiên.
“Diệp Đế Vương, đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lí Thương Sinh, còn đây là đồng nghiệp của tôi, Tiết Nhân Huyên!”.
“Chúng tôi đến từ Ám Bộ!”.
“Ám Bộ? Chưa từng nghe qua!”.
Diệp Thiên mở mắt ra, thản nhiên nói.
Người phụ nữ rất bất bình, Lí Thương Sinh lại không nổi giận, nhẫn nại giải thích: “Diệp Đế Vương niên thiếu thành danh, tin rằng đa số thời gian đều dùng để luyện công, không biết Ám Bộ chúng tôi cũng rất bình thường”.
“Ám Bộ chúng tôi là tổ chức chính quy trong giới võ thuật do chính phủ quốc gia lập nên, chuyên phụ trách một số chuyện thường ngày trong giới võ thuật, bao gồm cả môn phái tranh chấp và thù oán giang hồ”.
Ông ta dứt lời, Diệp Thiên hé mắt ra.
“Ồ? Ý ông là Ám Bộ các ông quản lý trật tự của giới võ thuật Hoa Hạ sao?”.
Cậu lại cảm thấy có chút thú vị, giới võ thuật Hoa Hạ xưa nay đều lấy kẻ mạnh làm đầu, dùng nắm đấm nói chuyện, lần đầu tiên cậu biết có một tổ chức chính phủ quản lý trật tự như Ám Bộ tồn tại.
Lí Thương Sinh không phủ nhận, chỉ nói tiếp: “Diệp Đế Vương, chúng tôi đến tìm cậu thực sự là có chuyện quan trọng cần bàn”.
Diệp Thiên vẫn không động đậy, khoanh chân luyện khí: “Có chuyện gì ông có thể nói thẳng”.
Lí Thương Sinh hơi trầm ngâm, giọng nói trở nên trịnh trọng, nghiêm túc hơn một chút.
“Diệp Đế Vương, hai người chúng tôi đại diện cho Ám Bộ đến đây để đàm phán với cậu”.
“Bây giờ lời tôi nói sẽ đại diện cho Ám Bộ!”.
“Ám Bộ bày tỏ mong muốn Diệp Lăng Thiên nhẫn nhịn im lặng một thời gian, trong một năm không được gây ra chuyện gì nữa!”.
Bầu không khí yên lặng mấy giây, Diệp Thiên bỗng nhếch miệng cười.
“Tôi lại muốn biết, đây là thông báo, hay là cảnh cáo?”.
“Tôi lại muốn biết, đây là thông báo, hay là cảnh cáo?”.
Diệp Thiên nhìn hai người họ, mỉm cười nhàn nhạt. Đối diện với ánh nhìn của Diệp Thiên, Lí Thương Sinh cảm nhận được một cảm giác áp bách vô hình tràn ngập xung quanh, giống như bị một con dã thú hồng hoang nhắm đến, cả người có cảm giác nguy hiểm rình rập.
Tiết Nhân Huyên nhìn thấy Lí Thương Sinh có vẻ bị Diệp Thiên dọa sợ, lập tức liếc mắt, lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, cậu đừng có tỏ ra hung dữ!”.
“Cậu tưởng mình đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, giết chết nhiều cao thủ thì có thể không kiêng dè gì, xem thường mọi thứ sao?”.