Vẻ mặt của Ngô Quảng Phú kiên định, lập tức lạnh lùng quát: “Anh có thể mời được một cao thủ võ cổ truyền ra mặt cho mình, Ngô Quảng Phú tôi thừa nhận thua anh ở mặt này!”.
“Nhưng anh muốn tôi đầu hàng trước anh, nhường tài nguyên trong tay, mặc anh tuỳ ý điều động, tuyệt đối không thể nào! Anh có giết tôi, tôi cũng không bao giờ thoả hiệp!”.
Mặc dù Ngô Quảng Phú sợ chết, nhưng anh ta cũng có những quy tắc làm việc của riêng mình.
Anh ta có thể cúi đầu trung thành với Diệp Thiên, vì người cho anh ta tất cả là Diệp Thiên, cậu không chỉ là ân nhân của anh ta, mà còn giống như bố mẹ tái sinh của anh ta, nếu không có Diệp Thiên thì sẽ không có ông trùm Lư Thành ngày hôm nay.
Nhưng Từ Uyên Đình thì khác, đây là kẻ thù không đội trời chung của anh ta, trong suốt mấy năm qua, hai người họ chưa từng dừng đấu đá nhau.
Bắt Ngô Quảng Phú đầu hàng trước kẻ thù, nghe theo Từ Uyên Đình, thà rằng thẳng tay giết anh ta còn hơn.
“Ngô Quảng Phú, xem ra anh ngoan cố thật đấy. Nếu anh thà chết cũng không chịu đầu hàng, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý anh!”.
Ánh mắt của Từ Uyên Đình trở nên lạnh lùng, anh ta đã mất sạch kiên nhẫn.
“Anh Hồng, phiền anh ra tay thêm lần nữa!”.
Hồng Phi gật đầu, hắn đã nhận được rất nhiều tiền từ Từ Uyên Đình, nên đương nhiên sẽ nghe theo lệnh của anh ta. Đối với những người tu luyện võ cổ truyền như bọn họ, giết một người bình thường không khác nào giải trí thư giãn.
Tay áo Hồng Phi loé lên một tia sáng lạnh lẽo, giữa hai ngón tay hắn bỗng xuất hiện ra một phi đao loại nhỏ, hắn đang định ném thì sau lưng Ngô Quảng Phú đột nhiên có một giọng nói trẻ trung vang lên.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi sao, anh có đủ tư cách không?”.
“Một đỉnh cao võ sư cỏn con mà cũng muốn giết người của tôi, anh có đủ tư cách đó không?”.
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, tất cả mọi người đều căng thẳng đến cực độ, bỗng có một giọng nói trẻ chen vào, khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.