“Ngô Quảng Phú, bây giờ anh còn con át chủ bài nào nữa đâu chứ?”.
Từ Uyên Đình thấy Ngô Quảng Phú bị sốc trước chiêu thức của Hồng Phi, còn A Hổ và ba tên cao thủ dưới trướng đều bị thương, anh ta vui đến mức bật cười ra tiếng.
“Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để lựa chọn, anh chọn tham gia liên minh của tôi, hay bỏ mạng tại đây?”.
Có Hồng Phi ở đây, việc Từ Uyên Đình lôi kéo được Ngô Quảng Phú là chuyện rõ mồn một!
Ngô Quảng Phú nheo mắt, trong lòng hết sức bực bội. Anh ta vốn ngang hàng với Từ Uyên Đình, hơn nữa ở Lư Thành, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại Từ Uyên Đình lại mời được cao thủ võ cổ truyền Hồng Phi, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Từ Uyên Đình, anh ta không còn cơ hội chiến thắng nào cả.
Lúc này, anh ta quay sang A Hổ đã bị gãy cổ tay, lén ra hiệu bằng một động tác.
A Hổ nhìn chằm chằm, hơi do dự, nhưng cũng lập tức lùi lại, đứng bên cạnh Diệp Thiên, nói nhỏ với cậu: “Cậu Diệp, ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu đi trước”.
“Sao?”.
Diệp Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Quảng Phú lại đưa ra quyết định như vậy, trong lúc nguy hiểm, điều anh ta nghĩ đến đầu tiên lại là đưa cậu đi.
“Cậu Thiên, mau đi thôi!”.
A Hổ hơi lo lắng, anh ta biết Diệp Thiên cũng biết võ, có lẽ còn mạnh hơn anh ta, nhưng hiện tại đối thủ lại là Hồng Phi tu luyện võ cổ truyền.
Cao thủ võ cổ truyền đúng là khác một trời một vực với các cao thủ thông thường khác, đối phương sở hữu sức mạnh tiềm tàng, bất kể là sức mạnh hay độ chính xác, không một ai có thể sánh được.
Nếu Diệp Thiên không rời đi, lát nữa Từ Uyên Đình gây khó dễ, muốn rời đi lại càng khó hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!