Chương 8: Thứ trong bọc giấy
Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người ở đó đều ngạc nhiên.
Mọi người đều quay đầu lại, Diệp Thiên vẫn quay lưng về phía mọi người, ung dung uống cà phê, nhưng tất cả mọi người đều biết, giọng nói phát ra từ phía cậu.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng cảm động, trong lúc nguy hiểm nhất, Từ Hải bạn trai của Lí Tinh Tinh đã im bặt ngồi một góc, Vương Hiên bình thường quan tâm theo đuổi cô ta cũng nhát gan không dám hé miệng nói nửa lời, thế mà Diệp Thiên người mà cô ta coi thường nhất lại đứng ra lúc này.
Nhưng ngoài cảm động ra cô ta còn lo lắng, bốn người này vô cùng tàn bạo, trên người đều đằm đằm sát khí, e rằng những người này từng giết không ít mạng người, đến người luyện tản thủ nhiều năm như Vương Hiên cũng không phải đối thủ của bọn họ, lúc này Diệp Thiên đứng ra, có tác dụng gì không?
“Thằng ranh kia, là mày đang nói đấy à?”.
Tên đô con mặt sẹo liếm môi, nói với giọng dữ dằn.
Diệp Thiên đặt cốc cà phê xuống, thong thả đứng dậy quay mặt về phía bên này.
“Không sai, là tôi!”.
Cậu giơ ngón tay lên, chỉ về phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Thả cô ấy ra, còn những người khác không liên quan gì tới tôi, mấy người muốn làm gì tôi đều không quan tâm, nhưng còn cô ấy, các người không đưa đi được đâu!”
“Tôi cho các người thời gian 10 giây để suy nghĩ, chấp nhận yêu cầu của tôi rồi rời đi, hay là để tôi ra tay xử hết mấy người luôn?”.
Giọng nói của cậu rất lạnh lùng, như thể đang tường thuật lại một việc không giống với ngày thường vậy.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.
“Thằng cha này điên rồi à?”.
Từ Hải thầm cười khẩy, cảm thấy Diệp Thiên đúng là ngu xi hết thuốc chữa, trong lúc này miễn cưỡng ra vẻ anh hùng không nói, lại còn khiêu khích bốn tên côn đồ này, hống hách muốn một mình xử hết toàn bộ bọn chúng?
Đúng là vớ vẩn!
Sức mạnh của bốn người kia vượt xa so với người bình thường, đến người chuyên thể thao như cậu ta và người giỏi tản thủ như Vương Hiên đều không chống được vài chiêu, Diệp Thiên với bộ dạng học sinh nho nhã yếu đuối, đánh lại bọn chúng kiểu gì?
“Thằng ngu này, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không suy nghĩ xem đang trong tình thế nào, tự muốn tìm đến cái chết chứ gì?”.
Vương Hiên phì cười một tiếng, cậu ta cho rằng bốn người kia không gây rắc rối cho Diệp Thiên thì cậu nên ngồi im một chỗ là được, giờ còn chủ động đứng ra, đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.
Bốn tên đô con tỏ vẻ chế giễu, tuy Diệp Thiên cao to, cao đến 1.85 mét, nhưng nếu so sánh với Từ Hải và Vương Hiên thì cậu vẫn có vẻ mỏng manh hơn, bọn họ làm sao mà thèm để tâm cậu chứ?
Tên đô con mặt sẹo nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một vẻ nham hiểm, đã giơ sẵn con dao trong tay.
“Thằng ranh, tao giết người cướp của bao nhiêu năm nay, mày là người đầu tiên tao thấy ăn nói hống hách nhất đấy!”.
“Đứng ra làm anh hùng cũng không tự nhìn xem mình thế nào, dựa vào mày thì có thể giải quyết được gì?”.
Tên mặt sẹo cười khẩy một tiếng: “Chúng tao không chỉ không thả người, mà tao còn làm cho mày không ra khỏi quán cà phê này luôn, mày có tin không?”.
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, rõ ràng đã có ý định giết người.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt đầy lo lắng, tuy cô ta coi thường Diệp Thiên, nhưng cũng không hi vọng Diệp Thiên vì cô ta mà mất mạng, cô ta liền nháy mắt với Diệp Thiên, ra hiệu bảo cậu tìm cơ hội chạy thoát khỏi đó.
Diệp Thiên hoàn toàn không để tâm đến thần sắc của cô ta, chỉ cười nhẹ một cái: “Vậy sao? Xem ra các anh đã lựa chọn điều thứ hai!”.
“Ranh con, kiếp sau có đầu thai thì đừng có cố làm anh hùng nữa, cái giá này mày không chịu nổi đâu!”.
Tên mặt sẹo nói một cách dữ tợn, chuẩn bị lên phía trước ra tay với Diệp Thiên, đột nhiên cảm thấy cổ tay hắn bị ai đó xiết chặt.
“Cái gì?”.
Hắn khựng người, quay đầu sang, không biết từ lúc nào Diệp Thiên đã xuất hiện ở bên cạnh hắn rồi, còn nắm chặt lấy cổ tay của hắn nữa.
Hắn cố giãy ra, nhưng bàn tay to dài của Diệp Thiên lại như chiếc kìm sắt vậy, khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.
“Rắc!”.
Cổ tay Diệp Thiên hơi rung nhẹ, chỉ nghe thấy tiếng rắc giòn tan, kèm theo đó là tiếng kêu thét của tên mặt sẹo, hắn đã bị ném về phía sau, liền lúc đập vào bốn, năm chiếc bàn rồi bất tỉnh nhân sự.
Biến cố này khiến tất cả mọi người như chết lặng, không có bất kỳ ai có thể ngờ, một tên mặt sẹo hung dữ và mạnh như vậy lại bị Diệp Thiên xử lý một cách đơn giản đến thế.
“Mày!”.
Ba tên còn lại lập tức nhận ra đã gặp phải cao thủ, hai tên đang cưỡng chế Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang áp sát gần hai người họ hơn để uy hiếp Diệp Thiên, khoảnh khắc bọn chúng giơ tay lên, bàn tay của Diệp Thiên đã tóm được vào cổ tay của bọn chúng.
“Rắc rắc!”.
Lại là hai âm thanh giòn tan, cổ tay hai người đều bị Diệp Thiên bẻ gãy, sau đó Diệp Thiên lùi về phía sau, đá bọn chúng ngã gục sang một bên, khiến bọn chúng ôm bụng nôn ói, đã không còn sức chiến đấu nữa.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh hoàn toàn đứng hình, bọn họ cảm thấy Diệp Thiên giống như siêu anh hùng xuất hiện trong phim vậy, cứu bọn họ ra khỏi hiểm nguy.
Từ Hải và Vương Hiên cũng trố mắt ra, không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mặt.
Bọn côn đồ lợi hại như vậy, mà chỉ trong chớp mắt Diệp Thiên đã xử xong ba tên, phải nói là dễ như trở bàn tay.
Diệp Thiên không cả nhìn Tiếu Văn Nguyệt lấy một cái, cứ thế đi thẳng lướt qua chỗ cô ta, rồi đến trước mặt tên đô con cuối cùng, đôi mắt lãnh đạm, sâu thẳm.
“Đến lượt anh rồi đấy!”.
Nụ cười mỉa mai trên mặt trên đô con đã biến mất từ lâu, thay vào đó là vẻ vô cùng sợ hãi.
Hắn là người có sức chiến đấu kém nhất trong số bốn người, Diệp Thiên lại dánh gục ba tên kia trước, thì hắn làm sao mà là đối thủ của Diệp Thiên được.
“Bụp!”.
Diệp Thiên không dài dòng, chỉ đá một cú, chĩa thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngã bổ ngửa ra phía sau, mặt đầy máu me, mất đi hoàn toàn nhận thức.
Trong một phút, chỉ là trong một phút ngắn ngủi, bốn tên côn đồ hung dữ đã bị một mình Diệp Thiên tiêu diệt sạch.
Tiếu Văn Nguyệt rơi nước mắt nhìn Diệp Thiên đút hai tay vào túi quần với vẻ mặt thản nhiên, trong lòng cô ta phập phồng xúc động.
Nghĩ lại bản thân cô ta trước đây đã luôn khinh bỉ và coi thường Diệp Thiên, còn bây giờ lại được Diệp Thiên cứu, cô ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cậu mở cửa quán rồi đi ra, phía ngoài cửa là một đám bảo vệ và cả cảnh sát đang bao vây kín không còn lối đi.
“Bọn chúng đã không còn nguy hiểm nữa, vào trong bắt người đi!”.
Diệp Thiên để lại một câu, tất cả mọi người đều ngơ ngác, một lúc sau mới sửng sốt nhìn vào bên trong quán cà phê, cảnh tượng trước mắt càng khiến bọn họ trố mắt đứng nhìn.
Sau khi đến cục cảnh sát lấy lời khai xong, Diệp Thiên từ chối khen thưởng, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh muốn cảm ơn cậu, nhưng lại phát hiện ra Diệp Thiên đã rời khỏi cục cảnh sát từ lâu rồi.
Về đến nhà, Tiếu Văn Nguyệt vẫn còn chưa hoàn hồn hẳn, nhớ lại chuyện xảy ra tại quán cà phê hôm nay, cô ta vẫn cảm thấy như thể nằm mơ vậy.
“Nguyệt Nguyệt, con về rồi à, Tiểu Thiên đâu?”.
Hà Tuệ Mẫn đi từ trong bếp ra, bà ấy cũng mới về đến nhà được lúc, thấy một mình Tiếu Văn Nguyệt và không thấy Diệp Thiên đâu, bà ấy cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Diệp Thiên à? Chắc anh ta đi rồi!”.
Tiếu Văn Nguyệt có hơi mất tập chung, trước đó còn kịch liệt phản đối Diệp Thiên ở lại trong nhà cô ta, giờ lại muốn gặp Diệp Thiên, cảm giác này đúng là vô cùng mâu thuẫn.
“Đi rồi á?”, Hà Tuệ Mẫn mặt đầy lo lắng: “Mình cậu ấy ở Lư Thành không nơi nương tựa, cậu ấy đi đâu được chứ?”.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi hoảng loạn, liền trả lời đại: “Chắc là anh ta có chỗ ở riêng của anh ta, à phải rồi, trước khi anh ta đi đã để lại một gói đồ cho mẹ, chính là cái kia kìa!”.
Cô ta chỉ vào gói đồ được bọc bằng giấy màu da bò mà Diệp Thiên để lại.
Hà Tuệ Mẫn nghe thấy là đồ Diệp Thiên để lại, lập tức mở ra xem, sau khi nhìn thấy thứ bên trong, ban đầu bà ấy sững sờ, sau đó biểu cảm giãn ra, lộ ra nụ cười vui mừng.
“Mẹ, bên trong là gì thế?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!