Cô ta vốn cho rằng, bác cả Đường Đôn Nho chết thì bố cô ta Đường Thiên Phong sau khi xuất quan sẽ trả thù cho Đường Đôn Nho. Nhưng sau đó cô ta lại nhận được tin Đường Môn rút lui, tất cả là vì kẻ thù của Đường Môn bọn họ đã bước lên đỉnh cao, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Trong lòng cô ta, mặc dù mối thù này không thể trả, nhưng cô ta vẫn luôn căm hận Diệp Thiên, xem cậu như ác ma.
Bây giờ thấy được hình dáng thật của Diệp Thiên, cô ta lại không thể liên tưởng Diệp Thiên với tên ác ma giết người tàn bạo trong suy nghĩ của cô ta.
Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm, cuối cùng vẫn xua tan mọi ý nghĩ trong lòng, nhanh chóng bước đến chỗ Diệp Thiên.
Cô ta đứng bên cạnh Diệp Thiên, cố gắng đóng vai một người trợ lý, xem Diệp Thiên chắp tay sau lưng chỉ dẫn cho các thành viên, rõ ràng rành mạch, mỗi chiêu mỗi thức, cô ta cũng bất giác hiểu ra.
Dường như Diệp Lăng Thiên cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô ta.
“Cô là người của Đường Môn đúng không?”.
Trong lúc cô ta xuất thần, Diệp Thiên đã đến bên cạnh.
“Sao cậu biết?”.
Đường Vũ Nhu tò mò hỏi.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Công pháp mà cô tu luyện giống hệt với Đường Đôn Nho, không khó đoán”.
“Tôi lại không ngờ Đường Môn có người ở trong quân đội!”.
Cậu quay sang Đường Vũ Nhu, ánh mắt hờ hững.
“Khi xưa, tôi giết Đường Đôn Nho ở võ đài Lư Sơn, tôi và nhà họ Đường của cô như nước với lửa. Tuy cô là quân nhân, nhưng cũng là người của Đường Môn, theo lý mà nói, chắc là cô rất căm hận tôi”.
“Bây giờ cô là trợ lý của tôi, phụ trách công việc hậu cần, tôi không hi vọng cô làm việc theo cảm xúc, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của tôi”.
“Nếu cô không thể công tư phân minh, vậy tôi có thể liên lạc với Đại tướng Lương, nhờ ông ấy đổi cô sang bộ phận khác. Cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt tôi nữa”.
Ánh mắt Đường Vũ Nhu hơi dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt.
“Giáo quan Diệp, Đường Vũ Nhu tôi công tư phân minh, mong cậu đừng xem thường năng lực chuyên môn của tôi!”.
“Bây giờ thân phận của tôi là Trưởng phòng Hậu cần, là trợ lý của cậu, việc công việc tư tôi phân được rõ ràng!”.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.
“Vậy à? Vậy là tốt nhất!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!