“Một người thì muốn bóp nát tay tôi lúc bắt tay, một người thì muốn đàn em đánh tôi, tôi cũng chỉ ăn miếng trả miếng thôi, có vấn đề gì không?”.
Tô Mộ Nhu không khỏi lắc đầu, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Trước đó tôi đã nhắc nhở cậu, bảo cậu đừng tham gia buổi gặp mặt này, tại sao cậu lại không nghe tôi?”.
“Chuyện đến nước này, ai có thể bảo vệ được cậu chứ?”.
Tối hôm qua, một mình Diệp Thiên đánh hai cậu ấm của tỉnh Vân như chó, cô ta cũng không khỏi khâm phục khí phách và sự bá đạo của cậu, nhưng cô ta phải suy nghĩ đến hậu quả khi Diệp Thiên làm vậy.
Cô ta biết chắc chắn nhà họ Lạc và nhà họ Hứa sẽ điên cuồng trả thù Diệp Thiên, vậy nên hôm nay vừa sáng ra, cô ta lại đến xin ý kiến Tiêu Trường Hà, hỏi xem liệu nhà họ Tiêu có thể giúp đỡ Diệp Thiên hay không, nhưng Tiêu Trường Hà lại trả lời là không ai giúp ai, nhà họ Tiêu khoanh tay đứng nhìn thôi.
Ở tỉnh Vân rộng lớn này, nếu ngay cả nhà họ Tiêu cũng không ra mặt, thì còn ai có thể giúp được Diệp Thiên chứ?
“Diệp Thiên tôi trước giờ không cần ai bảo vệ cả, mọi nhân quả đều chỉ dựa vào bản thân!”.
Diệp Thiên bình thản đáp, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện này.
Đối với cậu, nhà họ Lạc nhà họ Hứa gì đó chỉ là hạng tép riu, nếu quả thực phải đi đến đường cùng, thì cậu không ngại dùng tới thủ đoạn máu tanh, xóa sổ cả hai nhà đó.
Cố Giai Lệ ở bên cạnh, tuy trong lòng có mấy phần lo lắng, nhưng lại nhanh chóng xua đi. Cho dù nhà họ Lạc và nhà họ Hứa liên thủ đến đây, thì làm sao có thể địch lại Đế Vương Bất Bại trấn áp cả giới võ đạo Hoa Hạ chứ?
“Hay cho câu chỉ dựa vào bản thân!”.
Không biết tại sao, trong lòng Tô Mộ Nhu thấy rất tức giận.
“Cậu cứ dựa vào chính mình mà ở đó ngông cuồng tự đại, sau đó chờ bị nhà họ Lạc và nhà họ Hứa đưa vào tù, vùi thây biên cương đi”.
Cô ta xua tay, không để ý đến Diệp Thiên nữa, lạnh lùng ngồi ở bên cạnh.
Diệp Thiên kê hai tay ra sau đầu, cũng không giải thích gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía cổng.
Đúng lúc này, một giọng hô vang lên.
“Tập đoàn thương mại Viễn Thư, chủ tịch Lạc đến!”.
Nghe thấy thế, không ít người ở đây đều biến sắc, vẻ mặt hơi e dè.
Cuối cùng nhà họ Lạc cũng đến rồi.
Ở cổng, Lạc Minh Thư mặc áo gió, ăn mặc như bến Thượng Hải xã hội cũ, đôi mắt sáng rực.
Ông ta vừa đến, mấy người đời thứ hai của nhà họ Tiêu vội vàng đứng lên đón tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!