“Anh muốn bắt tay với tôi sao?”.
Cậu liếc nhìn Hứa Thuần Canh, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Hai cánh tay của Hứa Thuần Canh cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay to lớn khác với người thường, rõ ràng là một cao thủ ngoại gia. Sức lực một cái bắt tay của hắn ít nhất cũng đạt hơn hai trăm, đủ để bóp nát xương tay của một người thành niên.
Hứa Thuần Canh nhìn giống như muốn bắt tay với cậu, nhưng thật ra khớp ngón tay đang tích lũy sức mạnh, rõ ràng là muốn đột ngột dùng sức trong lúc bắt tay, khiến cậu bẽ mặt trước mọi người, thậm chí là bị tàn phế một tay.
Những người khác có lẽ sẽ sợ, nhưng Diệp Thiên cần gì phải kiêng dè chứ?
Cậu khẽ cười thành tiếng, đưa tay ra.
“Vốn dĩ với thân phận địa vị của anh còn chưa đủ tư cách bắt tay với tôi, nhưng anh đã muốn chơi thì tôi cũng không ngại chơi cùng anh!”.
Cậu vừa dứt lời đã bắt tay với Hứa Thuần Canh.
“Hừ!”.
Lúc tay hai người họ chạm vào nhau, trong mắt Lạc Tư Đồ lóe lên nụ cười gian xảo đạt được mục đích, còn Hứa Thuần Canh thì tỏ vẻ dữ tợn, tay đột nhiên dùng sức.
Từ nhỏ hắn đã theo học một vị sư phụ nổi tiếng tu luyện ngoại môn, tuy không tinh thông nội lực, nhưng lại rèn luyện sức mạnh và xác thịt đạt đến đỉnh cao, sức một tay đủ để bóp nát một chiếc ly thủy tinh.
Muốn bắt tay làm Diệp Thiên bị thương đối với hắn mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.
Hắn đã dùng sức, nhưng cảnh Diệp Thiên đau đớn kêu khóc lại không hề xảy ra. Gương mặt cậu vẫn bình thản như cũ, còn Hứa Thuần Canh lại cảm thấy như đang bóp một tảng đá sắt thép vĩnh viễn không mòn.
Bất kể hắn có dùng sức thế nào, tay của Diệp Thiên vẫn không biến dạng. Hắn đã nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững không động đậy.
Người bên cạnh đều không biết xảy ra chuyện gì, quái lạ nhìn hai người, chỉ có Lạc Tư Đồ mơ hồ cảm giác được có điều không đúng.
“Hình như anh đã dùng hết sức rồi, vậy bây giờ đến lượt tôi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên ý cười, sau đó khẽ nắm tay lại.
“Rắc!”.
Tiếng xương gãy vang lên từ bàn tay của Hứa Thuần Canh, kèm theo đó là tiếng la thảm thiết của hắn, cả căn phòng lập tức xôn xao.
“Á!”
Tiếng hét của Hứa Thuần Canh vang vọng phòng VIP khiến tất cả mọi người đều sững sờ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trước đó, Hứa Thuần Canh đã chủ động bắt tay Diệp Thiên. Những người biết rõ Hứa Thuần Canh đều biết rằng hắn đang cố tình làm khó Diệp Thiên.
Diệp Thiên bắt tay hắn đồng nghĩa với việc tự chuốc lấy phiền phức. Theo như họ thấy, đáng ra Diệp Thiên phải là người kêu gào thảm thiết, nhưng sao giờ có vẻ ngược lại vậy?