Tiêu Trường Hà khẽ lắc đầu: “Nhìn cậu chắc hẳn cũng gần hai mươi tuổi, trong số thanh niên tài giỏi ở tỉnh Vân mà tôi quen biết, có rất nhiều người cùng tuổi hoặc hơn cậu một chút đều đã là giám đốc, CEO của công ty trên thị trường, thậm chí là tự sáng lập doanh nghiệp, đảm nhiệm chức chủ tịch của một công ty”.
“Còn cậu thì sao? Cậu có thể cho tôi biết, bây giờ cậu có thành tựu gì đáng nói không?”.
Từ đầu tới cuối, ông ta luôn quan sát Diệp Thiên. Những thanh niên trẻ tuổi mà ông ta từng gặp, ví dụ như “thánh cổ phiếu nhỏ” Lạc Tư Đồ, con trai của người giàu mới nổi ở tỉnh Vân Từ Lương Đống, thái tử mậu dịch của sông Lan Thương Hứa Thuần Canh, hoặc là vài nam đệ tử trẻ tuổi của phái Lao Sơn, ai cũng là nhân tài đỉnh cao vang danh một phương.
Những người này hoặc là có danh tiếng nhỏ trong giới võ thuật, hoặc là thể hiện tài năng xuất sắc trong giới kinh doanh, chìm nổi trong biển thương nghiệp, ai cũng có địa vị tương đương.
Mỗi lần gặp bọn họ, Tiêu Trường Hà đều có thể thấy điểm sáng trên người bọn họ, lí tưởng hào hùng mạnh mẽ, giở tay nhấc chân đều mang theo cảm giác áp bách của người đứng trên cao, vượt trội trong số những người cùng thế hệ. Nhưng trên người Diệp Thiên, ông ta chỉ nhìn thấy một mảnh đất bằng phẳng lặng, không hề có gợn sóng nào.
Diệp Thiên giống như những thư sinh học thức tự cho mình thanh cao thời xưa, nhưng năng lực thực sự lại không có bao nhiêu. Ông ta vừa nhìn đã nhận định Diệp Thiên không có bản lĩnh gì hơn người.
Hơn nữa, dù Diệp Thiên thật sự có năng lực hơn người, nhưng cũng chỉ là một thằng nhóc vô danh được Tiêu Hà cứu về, không cha không mẹ, không có thế lực.
Nếu muốn đứng vững chân ở thế giới này, không có ai bảo vệ nâng đỡ thì cho dù thật sự có năng lực cực cao cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió.
Năm xưa, ông ta võ nghệ đầy mình cũng nhờ có bố vợ tiến cử mới vào được quân đội, cuối cùng lên được chức thống soái. Lạc Tư Đồ cũng dựa vào tài sản kếch xù của nhà họ Lạc, cho cậu ta một tỷ thử sức, nhờ đó mới dần có biệt danh “thánh cổ phiếu nhỏ”.
Ngay cả Tô Mộ Nhu, viên ngọc của nhà họ Tiêu bọn họ, cũng nhờ năm xưa bố cô ta ở rể nhà họ Tiêu, có nhà họ Tiêu giúp sức, giao nửa số sản nghiệp của nhà họ Tiêu cho cô ta quản lý, vì vậy mới có biệt hiệu nữ hoàng thương nghiệp của tỉnh Vân.
Một người có tài năng đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có người chống lưng nâng đỡ, tạo dựng sân chơi, cho cơ hội để thể hiện tài năng. Nếu không có sân chơi, chỉ có mỗi trái tim hoài bão thì cũng uổng phí.
Lúc này, trong mắt ông ta, Diệp Thiên chỉ là một viên ngọc thạch chưa được mài giũa, khó mà vào được những nơi cao cấp.
“Thành tựu sao?”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, chỉ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!