Diệp Thiên đồng ý trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện.
Một là cậu không lệ thuộc vào bất cứ cơ cấu nào, có thể không bị bất cứ ai chi phối và sắp xếp. Hai là cậu chỉ đảm nhiệm chức vụ này một tháng, hết một tháng cậu sẽ đi ngay, không được kéo dài thêm một phút giây nào của cậu. Thứ ba, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của cậu.
Sau khi sĩ quan Thôi và thư ký Sở nhất trí gật đầu, mọi người mới giải tán. Một tuần sau sẽ có chuyên xe đến trụ sở Tập đoàn Lăng Thiên đón cậu đi.
Chuyện đã được giải quyết, Diệp Thiên dặn dò Ngô Quảng Phú vài câu, bảo anh ta cùng với mấy người Lâm Thiên Nam mau chóng điều chỉnh tổng hợp lại tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên, chuẩn bị một tháng sau tiến quân thủ đô.
Chiều hôm đó, Diệp Thiên ngồi yên tĩnh suy nghĩ ở biệt thự số 1. Cậu biết rõ, nếu muốn huấn luyện được đội viên đặc biệt của Long Nhận trong một tháng thì phải có một phương pháp cực kì hệ thống, thỏa đáng.
Trong quá trình tự sáng tạo Phệ Thiên Cửu Chuyển, cậu đã có một cách đặc biệt có thể kích hoạt tiềm lực của cơ thể người. Khi đó, cậu cũng dựa vào nó mà tìm lại được con đường võ thuật trong tình trạng không còn võ công.
“Sử dụng phương pháp này có thể giúp những đội viên của Nam Long Nhận phát giác ra tiềm lực, thúc đẩy tiềm năng trong cơ thể, nâng cao tốc độ tu luyện của bọn họ không chỉ gấp đôi. Trong vòng một tháng, tu vi của mỗi người ít nhất cũng có thể tiến bộ thêm một cấp bậc”.
Nghĩ đến đó, cậu nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
“Diệp Vân Long, ván cược đầu tiên trong âm thầm này ông thua chắc!”.
“Tôi sẽ dùng Nam Long Nhận mà tôi đích thân huấn luyện đánh bại hoàn toàn Bắc Long Nhận mà ông phụ trách huấn luyện!”.
Cậu đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu cầm lên xem, là Tiếu Văn Nguyệt gọi đến.
“Diệp Thiên, anh có ở nhà không?”.
“Tối nay anh có thể đi tham gia một buổi họp mặt cùng tôi không?”.
Giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt như có vẻ khẩn cầu.
“Là đàn anh đàn chị trong Hội học sinh mấy khóa trước của trường Tam Trung tổ chức, tôi là hội trưởng Hội học sinh năm nay, không đi không được”.
Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.
“Họp mặt Hội học sinh cô tự đi không được à, vì sao phải gọi theo tôi?”.
Bây giờ cậu còn phải xem xét lại cách để phát triển tiềm năng, chuẩn bị biên soạn nó thành sơ đồ huấn luyện có hệ thống, đâu có thời gian rảnh tham gia họp Hội học sinh gì đó với Tiếu Văn Nguyệt.
“À thì…”, Tiếu Văn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi im lặng, sau đó nói: “Thật ra là vì ở buổi họp có hai người tôi không muốn gặp, cho nên mới gọi anh đi cùng”.
Người phụ nữ này thật là lằng nhằng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!