Kỷ Nhược Tuyết đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt sâu xa. Tư thế vô địch một mình quét sạch các cao thủ của Diệp Thiên vừa nãy vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng bây giờ, điều cô ấy quan tâm không phải là những việc đó.
Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốn nhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chí khi cô ấy ở gần trong gang tấc cũng chỉ đối xử với cô ấy như một người lạ.
“Vì sao không chịu nhận tôi?”.
Cô ấy đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Diệp Thiên, đôi mắt trở nên mịt mờ.
Tiếu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh. Cô ta rất hiểu tâm trạng của Kỷ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi ra sau, để Kỷ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.
Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh sâu xa, không vì phản ứng của Kỷ Nhược Tuyết mà có bất cứ thay đổi nào, chỉ bình thản lắc đầu.
“Tôi nói hay không nói có gì khác nhau sao?”.
“Tôi và cô chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau, tôi tình cờ đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứu cô, chỉ thế mà thôi”.
“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu cô cũng chỉ là tiện tay. Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ về tôi quá cao thượng, tôi cũng không tới mức độ có thể cứu vớt cuộc đời cô”.
“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân cô, không liên quan đến tôi”.
Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỷ Nhược Tuyết ra, sau đó vươn vai.
“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từng quen biết. Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽ không đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm”.
“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũng có con đường tôi phải đi, hai bên không liên quan, hiểu chưa?”.
Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết rưng rưng, vội vàng tiến lên giữ cậu lại.
“Không, không được, anh không được đi như vậy!”.
Cô ấy nức nở, khăng khăng không chịu buông tay, mang theo vẻ van nài.
“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng… rõ ràng vất vả lắm mới gặp được anh, anh bỏ tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây?”.
Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, không phải hỏi tôi!”.
Cánh tay cậu khẽ rung lên, Kỷ Nhược Tuyết không giữ được cậu nữa, chỉ đành đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa màn đêm.
Trong màn đêm chỉ còn một câu nói vọng lại, khiến Kỷ Nhược Yên và Kỷ Nhược Tuyết đồng thời sững sờ.