Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết chớp chớp, nhìn thấy biểu cảm vui mừng ngạc nhiên của Tiếu Văn Nguyệt, cô ấy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên máy bay, Diệp Thiên luôn bơ cô ấy, bây giờ lại mặc kệ lời cầu xin của cô ấy, không định giúp cô ấy, giờ cô ấy lộ ra khuôn mặt thật sự rồi, cô ấy tin rằng sau khi Diệp Thiên nhìn thấy cô ấy xong nhất định sẽ vui mừng giúp đỡ.
Cô ấy căn bản không tin cũng không muốn tin thanh niên trẻ của Hoa Hạ lại có người không biết cô ấy, cô ấy tin chắc những vô tâm, thái độ lạnh nhạt mà Diệp Thiên dành cho cô ấy trước đó chẳng qua đều là vì cô ấy che mặt, nên không nhận ra, chỉ cần cô ấy lộ mặt, thái độ của Diệp Thiên nhất định sẽ khác ngay.
Nhưng ai ngờ, sau khi Diệp Thiên nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô ấy xong, biểu cảm vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Cô còn ngây ra đó làm gì?”.
Biểu cảm đắc ý của cô ấy đột nhiên cứng đờ lại, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Cô ấy đã bỏ cả kính râm xuống, vậy mà Diệp Thiên vẫn không nhận ra cô ấy sao?
“Tôi là Kỷ Nhược Tuyết, anh... anh thật sự không biết tôi?”.
Cô ấy cảm thấy không chắc chắn nên lại hỏi một câu.
“Tôi nhất định phải biết cô sao?”.
Diệp Thiên trả lời đại một câu, không hề quan tâm.
Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn khựng lại, phản ứng của Diệp Thiên thực sự khiến cô ấy không thể ngờ.
“Diệp Thiên, anh không biết cô ấy à?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, quay đầu sang vội vàng giới thiệu: “Cô ấy là Kỷ Nhược Tuyết đó, là nữ thần quốc dân 9X đó, , đều là cô ấy hát mà anh không biết sao?”.
Diệp Thiên đương nhiên biết Kỷ Nhược Tuyết, nhưng không hề biết về những bài hát của cô ấy, cậu chỉ khẽ cười một tiếng.
“Tôi nghe nói rồi, ngôi sao nổi tiếng mà!”.
Sau đó, cậu lại xua tay nói: “Nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi? Cô là ngôi sao nổi tiếng thì tôi nhất định phải chở cô à?”.
Cậu gần như không hề coi trọng, giọng nói đã lộ ra vẻ không nhẫn nại.
“Cô Kỷ, phiền cô xuống xe giúp, cô đã gây phiền cho tôi rồi đấy, những người kia sắp vây đến rồi, cô còn không xuống xe thì sẽ làm lỡ chuyện của tôi!”.
Kỷ Nhược Tuyết như chết lặng, trong đầu không còn nghe thấy gì nữa.
Cô ấy gia nhập giới giải trí đã gần hai năm, trong hai năm này cô ấy đã dựa vào khuôn mặt xuất chúng và giọng hát trời ban, leo hẳn lên đỉnh cao giới giải trí, nhận được vô số giải thưởng, trở thành người trẻ nhất nhận được giải thưởng Ca khúc vàng, một bước trở thành nhân vật nổi tiếng trong diễn đàn âm nhạc, được công nhận là nữ thần quốc dân.
Những biệt danh này tuy cô ấy cũng không quá coi trọng, nhưng có lúc cũng thầm tự hào, cô ấy đi đến đâu gần như đều được ủng hộ rầm rộ, những anh hùng hào kiệt cũng cưng chiều cô, cung phụng lấy lòng cô chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.
Tuy cô ấy chưa bao giờ cho đó là vinh dự, nhưng cũng cho rằng khắp nơi ở Hoa Hạ gần như không có ai lạnh nhạt với cô ấy, nhưng Diệp Thiên lại là trường hợp đầu tiên.