Giọng nói cô ấy rất cao, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, cô ấy thực sự không ngờ sự việc lại trùng hợp đến vậy, cô ấy lại gặp Diệp Thiên ở đây.
Đám người kia đã lao ra khỏi trung tâm thương mại, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể giục Diệp Thiên: “Nè, dù sao chúng ta cũng từng quen nhau trên máy bay, xin anh giúp tôi được không? Nếu đám người kia vây lại thì tôi khó mà thoát ra được, mau lái xe đi được không?”.
Cô ấy chắp hai tay lại cầu xin Diệp Thiên.
“Cô gái, tôi nghĩ là cô nhầm rồi đấy!”.
Diệp Thiên lại không hề tỏ vẻ như gặp “người quen”, cậu quay đầu đi giọng nói lạnh lùng.
“Đây là xe riêng của tôi, chứ không phải taxi, tôi không có nghĩa vụ chở cô, mong cô xuống xe giúp, tôi còn có việc phải làm!”.
Cậu đâu phải thánh nhân gì đâu, cho dù người lên xe lúc này là Kỷ Nhược Tuyết, cậu cũng không muốn quan tâm.
Đã là ngôi sao nổi tiếng thì nên có chuẩn bị tinh thần từ trước, muốn tự ra ngoài đi dạo, thì nên nghĩ đến hậu quả của nó.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy nực cười, ngoảnh đầu lại nhìn, tuy Kỷ Nhược Tuyết đeo kính to, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo xinh đẹp của cô ấy, một cô gái xinh như vậy mà thái độ Diệp Thiên thì lạnh lùng, khiến cô ta bỗng dưng nhớ lại lúc trước cô ta cũng từng bị thế, nên cũng có chút đồng cảm.
Nhìn thấy thái độ lạnh tanh của Diệp Thiên, không hề có ý định giúp đỡ, Kỷ Nhược Tuyết hơi sững sờ, tức đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.
Cô ấy cho rằng Diệp Thiên lái xe chở cô ấy đi một đoạn cũng là tiện đường thôi, nhưng Diệp Thiên lại nhất mực từ chối, cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thiếu ga lăng như vậy.
“Anh mau lái xe đi, tôi cho anh tiền là được chứ gì, chỉ cần lái xe rời khỏi đây, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”.
Nhìn thấy đám người chạy càng lúc càng gần, trong lòng Kỷ Nhược Tuyết nóng như lửa đốt, giọng nói gần như sắp khóc.
Diệp Thiên lại vẫn dửng dưng, chỉ lạnh lùng nói: “Xuống xe đi, cô đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy!”.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào lưng Diệp Thiên, cô ấy thực sự không ngờ trên đời này lại có người đàn ông không hiểu chuyện như vậy.
Dù sao cô ấy cũng là một người xinh đẹp nổi tiếng, được công nhận là nữ thần quốc dân, nhưng trước mặt Diệp Thiên cô ấy lại như không khí vậy, tất cả sự thu hút đều như không hề tồn tại, trong lúc cuống quýt, cô ấy đột nhiên tháo kính ra, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng mang vẻ trách móc.
Đây là lần đầu tiên cô ấy lộ mặt trước những người không quen, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Thiên, cắn nhẹ môi, trong mắt mang vẻ không phục.
Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy cả khuôn mặt của Kỷ Nhược Tuyết, khi đó liền khựng lại, bịt miệng thốt lên.
“Cô là… Kỷ Nhược Tuyết?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!