Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 561 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Để muộn quá thì e rằng anh không gánh vác nổi hậu quả đâu!”
Tiêu Trì khoanh hai tay trước ngực, nhìn cậu với bộ dạng bề trên.
“Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội. Giờ khom lưng tạ tội với tôi, gọi tôi một tiếng anh Trì rồi nhường hai cô gái của mình cho tôi thì tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Diệp Thiên dựa vào sô pha, duỗi người hết mức có thể, cuối cùng cậu cũng hết kiên nhẫn mở mắt ra.
“Em họ của Tiêu Chí Lâm?”, cậu cười khẩy một tiếng và lắc đầu.
“Cho dù Tiêu Chí Lâm nói chuyện với tôi như vậy tôi cũng bảo anh ta cút như thường, anh là cái thá gì?”
Tất cả mọi người lại kinh hãi, Diệp Thiên không nể mặt Tiêu Trì đã khiến họ cảm thấy kinh ngạc lắm rồi. Vậy mà bây giờ Diệp Thiên còn dám buông lời xem thường cậu chủ số một Kiềm Tây là Tiêu Chí Lâm, quả thực chỉ có thể dùng cụm từ ‘coi trời bằng vung’ để hình dung.
Dám xúc phạm Tiêu Chí Lâm ở Kiềm Tây, tức là trở thành kẻ thù của cả nhà họ Tiêu. Bọn họ không thể tưởng tượng được rốt cuộc Diệp Thiên có chỗ dựa hay chỉ thuần túy là không biết trời cao đất dày là gì.
Tiêu Trì khẽ giật mình, lập tức nổi giận. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Thiên đã vươn vai đứng lên.
“Vừa rồi những gì tôi nói hình như anh không hề để tâm!”
“Trước đó tâm trạng tôi còn tốt, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy anh phiền nhiễu quá rồi!”
Dứt lời, Diệp Thiên đưa một tay ra túm lấy cổ áo Tiêu Trì sau đó khẽ ném một cái.
Tiêu Trì giống như một bao rác, bị cậu ném thẳng ra khỏi cửa tiệm.
Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào im lặng, không ai có thể tưởng tượng được Diệp Thiên không những buông lời khinh thường nhà họ Tiêu mà còn dám ra tay với người nhà họ Tiêu.
Mọi người hít sâu một hơi, giây tiếp theo, người phụ nữ trang điểm đậm hét lên và chạy nhanh về phía cửa.
Cô ta đỡ Tiêu Trì dậy, nhưng Tiêu Trì bị quẳng đến nỗi xây xẩm mặt mày, trước mắt một màn mơ hồ.
Đúng lúc đó Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã chọn được đồ cho Diệp Thiên nên ba người ra khỏi cửa hàng.
Tiêu Trì còn chưa tỉnh lại, nhưng người phụ nữ bên cạnh đã chỉ vào Diệp Thiên, giống như một con người phụ nữ chanh chua bên đường.
“Tên kia, anh dám động vào anh Trì ư? Có giỏi thì đứng yên đó đừng có bỏ đi. Anh Trì và nhà họ Tiêu nhất định sẽ khiến cho anh biết thế nào gọi là sống không bằng chết!”
Biểu cảm của Diệp Thiên chẳng hề lung lay, cậu cười khinh bỉ.
“Tôi mua đồ xong rồi, không rảnh hơi ở đây phí thời gian với các người!”
“Nhưng nếu như các người muốn báo thù thì tôi cho các người một cơ hội. Tên tôi là Diệp Thiên, tôi còn ở Kiềm Tây đến trưa mai!”
Anh chỉ vào Tiêu Trì, giọng nói bình thản.