Cô ta biết Diệp Thiên cũng chỉ mới hơn hai ngày, làm gì có chuyện hiểu về Diệp Thiên?
Nhưng cô ta không hiểu vì sao Diệp Thiên lại đột nhiên hỏi như vậy.
Thấy Tiếu Văn Nguyệt lắc đầu, nụ cười khẩy trên khóe miệng Diệp Thiên càng rõ hơn, cậu lạnh lùng nói.
“Nếu cô đã không hiểu tôi, vì sao lại nói như rất hiểu tôi vậy?”.
“Làm việc ở đây là chuyện của tôi, tôi có suy nghĩ và lựa chọn của mình, tôi cảm thấy rất hài lòng về hiện tại!”.
“Có lẽ các cô có thể tìm cho tôi một công việc tốt thật, nhưng như vậy thì đã sao? Tôi không hề cần, tôi cũng chưa bao giờ coi các cô là mạng lưới quan hệ gì đó cả!”.
“Đơn giản mà nói, tôi chỉ là quen với cô Hà, còn cô, tôi không hề thân với cô!”.
Cậu một tay cầm khay đựng đồ, biểu cảm càng lúc càng lạnh nhạt, căn bản không hề coi lời nói của Tiếu Văn Nguyệt ra gì.
“Cô Tiếu ạ, nếu cô rảnh thì quan tâm đến chuyện của bản thân hơn đi, hoặc cứ đi quan tâm người khác, chứ đừng có lúc nào cũng chỉ tay năm ngón trước mặt tôi!”.
“Chuyện của Diệp Thiên tôi không cần cô phải dạy!”.
Những lời nói này của Diệp Thiên có thể nói là không chút nể nang.
Cậu đường đường là chủ tịch Tập đoàn Thiên Phong hàng chục tỷ, phía dưới có Ngô Quảng Phú, người có mạng lưới quan hệ vô cùng lớn mạnh từ cả thế lực nổi hay thế lực ngầm, chứ mấy người như Tiếu Văn Nguyệt mà cũng đòi là mạng lưới quan hệ của cậu, đúng là nực cười.
Cậu không hề nể mặt Tiếu Văn Nguyệt, nói xong liền rời đi luôn.
Tiếu Văn Nguyệt đứng hình tại chỗ, Diệp Thiên nói một tràng xong thế mà lại khiến cô ta không nói nổi lời nào.
Một lúc sau, cô ta mới ngớ người ra, bực tức cứ thế giậm chân.
Cô ta trước giờ luôn là tuýp hot girl lạnh lùng, nói năng thận trọng, cũng gần như chưa bao giờ thể hiện tức giận, nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thiên lại khiến cô ta muốn tức phát điên.