Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi trưa ngày hôm sau, Cố Giai Lệ đi chuẩn bị mọi việc để lên sân khấu biểu diễn, Diệp Thiên được Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh gọi dậy.
“Diệp Thiên, hôm nay thời tiết đẹp thế này, hay là đi ra ngoài đi dạo đi?”.
Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, chỉ về phía ánh nắng ấm áp bên ngoài.
“Đi dạo? Tôi không có hứng thú!”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, rồi nằm xuống sofa trong khách sạn, cầm điện thoại lên nghịch.
Vừa rồi Ngô Quảng Phú nhắn tin tới, ba ngày nữa sẽ tổ chức buổi từ thiện ở Lư Thành, lúc đó sẽ mời các ngôi sao nổi tiếng đến biểu diễn.
Sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên ngày nay có thể nói là tăng trưởng vô cùng ổn định, nhưng nói thật Tập đoàn Lăng Thiên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà phát triển không ngừng, có tầm ảnh hưởng khá lớn, đó là vì quan hệ công chúng giỏi và biết tạo sức ảnh hưởng của thương hiệu, lúc này tổ chức vài hoạt động, tổ chức từ thiện, cho dù là cống hiến cho nhà nước hay là truyền bá thương hiệu thì đều vẫn có được tiếng tăm vang dội.
Tối nay sau khi xem Cố Giai Lệ biểu diễn xong, cậu sẽ bay thẳng về Lư Thành, lúc đó buổi từ thiện đang được tổ chức tại Lư Thành, tuy cậu không cần lên sân khấu, nhưng cũng vẫn phải lộ diện.
Tiếu Văn Nguyệt nhún vai với Lí Tinh Tinh, đi thẳng vào phòng Diệp Thiên không chút ngại ngùng.
“Mấy người đang làm gì đấy?”, Diệp Thiên nhíu mày: “Mối quan hệ giữa tôi và mấy người hình như chưa thân đến mức để mấy người có thể tùy tiện vào trong phòng tôi nhỉ?”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại căn bản không quan tâm, bọn họ đã quá hiểu tính cách của Diệp Thiên rồi, chỉ cần bọn họ an phận chút, đừng có làm những chuyện kiến cậu ghét và phản cảm thì cho dù bọn họ có ương bướng đến đâu cậu cũng đều không quan tâm.
Hai cô gái đi vào trong phòng, mềm mỏng thuyết phục một hồi, cuối cùng Diệp Thiên không chịu nổi bọn họ nữa đành vác mặt ra ngoài đi dạo với bọn họ.
Kiềm Tây được coi là khu tương đối sầm uất ở tỉnh Kiềm, lúc này bọn họ đang ở thủ phủ “thành phố Khải”, là nơi phồn hoa nhất Kiềm Tây, các trung tâm thương mại mọc san sát trên đường.
Hôm nay là cuối tuần, người trên phố đông đúc, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh kéo Diệp Thiên vào trong một trung tâm thương mại lớn, gần như đều đi xem hết các cửa hàng lớn nhỏ trong đó.
Tại cửa một cửa hàng thời trang Versace, Tiếu Văn Nguyệt dừng lại, Diệp Thiên là nam thanh niên duy nhất ở đây trên người xách đầy túi lớn túi nhỏ, nên cậu đã cảm thấy không kiên nhẫn được nữa: “Hai người đã mua nhiều đồ thế rồi còn định mua nữa sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy bộ đồ có phong cách rất độc đáo được trưng bày trước cửa, đôi mắt sáng long lanh nói: “Diệp Thiên, tôi muốn mua quần áo cho anh!”.