Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 555 miễn phí tại đây. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Ngọc Khanh.
“Đương nhiên, đến lúc đó ông sẽ để cháu trở thành ‘công chúa’ của cả tỉnh Kiềm, không có một cô gái nào có thể sánh với địa vị của cháu được!”.
Tiêu Ngọc Khanh gật đầu cười nói.
“Ông nội, với cảnh giới tu vi của ông lúc này cũng đủ liệt vào top 4 của bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi nhỉ?”.
Tiêu Chí Lâm đột nhiên chen vào nói.
Tiêu Ngọc Khanh khẽ gật đầu, giữa hai vùng lông mày tràn đầy vẻ tự tin.
“Năm xưa ông đấu với ông hai của cháu, cũng chỉ thua ông ấy đúng nửa chiêu, vì một giao ước mà ông đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, không dám lộ diện trong giới võ thuật Hoa Hạ.
“Nhưng tu vi lúc này của ông tuyệt đối không kém so với thời kỳ hoàng kim của ông hai cháu, với thực lực của ông hai cháu, cũng ngang tầm với Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba trong bảng xếp hạng, nên ông ấy hoàn toàn đủ tư cách đứng trong top 4, thậm chí là top 3, và ông đương nhiên cũng như vậy!”.
Tiêu Chí Lâm nhìn bộ dạng phi phàm của ông ta, trong lòng vô cùng tự hào, cậu ta như đã có thể thấy được danh tiếng vang dội của Tiêu Ngọc Khanh, biệt hiệu “Phi Thiên Ma Hổ” sẽ có ngày chấn động khắp giới võ thuật Hoa Hạ.
“Ông nội, có ông trấn giữ nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu chúng ta chắc chắn sẽ phất lên, đến lúc đó cháu muốn xem xem ai có thể ngăn được nhà họ Tiêu chúng ta nữa!”.
Tiêu Chí Lâm nắm chặt nắm đấm, cậu ta cũng mong chờ có một ngày bản thân cũng được liệt vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ.
“Chí Lâm!”.
Ai ngờ cậu ta vừa nói dứt, Tiêu Ngọc Khanh đứng bên cạnh lại trầm giọng nói.
“Con người có thực lực, kiêu ngạo một chút không sao hết, nhưng kiêu ngạo không có nghĩa là ngông cuồng, kiêu ngạo là phải nhìn vào thực lực của bản thân, có đánh giá chính xác về bản thân, còn ngông cuồng là tự tin một cách mù quáng, tuyệt đối không được như vậy!”.
“Tuy bây giờ thực lực của ông ngang với top 3 trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng cháu cần phải nhớ kỹ, núi cao còn có núi cao hơn, trong Hoa Hạ có vô số người giấu tài, chưa cần nói đến bảng xếp hạng kỳ trước có bao nhiêu người tài từ trẻ đến già đều chưa chết, chỉ riêng nói ngày nay thôi, có hai người mà nhà họ Tiêu chúng ta tuyệt đối không thể động vào!”.
Hai anh em nhà họ Tiêu đều sững sờ, bọn họ hiếm khi thấy biểu cảm của Tiêu Ngọc Khanh sa sầm như vậy.
Tiêu Ngọc Khanh giơ hai ngón tay cái ra, sau đó gập một ngón lại.
“Người thứ nhất là Diệp Vân Long ‘Bắc – Long’!”.
“Hơn mười năm trước, một mình ông ta đánh bại ông hai cháu và Watanabe Heizou, bước vào đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, bây giờ cũng hơn mười năm rồi, tu vi của ông ta đương nhiên còn cao hơn nữa, những người trong bảng xếp hạng đánh giá ông ta lúc này đã ở cảnh giới của siêu phàm bán bộ, nhưng ông có dự cảm, tu vi của ông ta còn trên cả mức đó, tuyệt đối không đơn giản chỉ ở mức siêu phàm bán bộ đâu!”.
Tiêu Chí Lâm im lặng lắng tai nghe, gật gù công nhận, quả thực danh tiếng của Diệp Vân Long từ ngày cậu ta hiểu chuyện đến giờ không biết được ông nội nhắc đến bao nhiêu lần rồi, đây là một cao thủ siêu cấp duy nhất đánh bại được ông hai, đại diện giới võ thuật Hoa Hạ đánh bại được Watanabe Heizou đến từ Đảo Quốc, uy danh lẫy lừng, được giới võ thuật Hoa Hạ vinh danh là nhân vật anh hùng đích thực.