“Anh Diệp Thiên, em không dám tin anh sẽ xuất hiện ở đây!”.
Cô nghẹn ngào, nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Thiên không buông.
“Từ trước tới nay, em vẫn tự cho mình đủ thông minh, đủ kiên cường! Nhưng cái hôm ở Thủy Thượng Nhân Gian, hành động của em chẳng khác nào một đứa ngu ngốc!”.
“Em lại đi chỉ trích anh vì người khác, vì mấy câu nói của người khác mà có cách nghĩ ngu ngốc về anh, em không xứng được anh gọi là “con bé”!”.
“Bất kể anh có nhận em hay không, nhưng trong lòng em, anh vẫn luôn là “anh Diệp Thiên” của em!”.
Cố Giai Lệ vỡ òa cảm xúc, chỉ muốn nói ra hết những lời mình đè nén trong lòng suốt khoảng thời gian này.
“Anh Diệp Thiên, bây giờ em đã tìm được cơ hội, có thể xin lỗi anh rồi!”.
“Em xin lỗi, anh Diệp Thiên!”.
Cô khóc như mưa, mỗi chữ đều tràn đầy cảm xúc.
Từ lần trước cắt đứt với Diệp Thiên ở Thủy Thượng Nhân Gian, mỗi lần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cô đều hối hận vô cùng. Đặc biệt là khi biết xưa nay Diệp Thiên luôn ở đằng sau giúp đỡ cho cô, trong lòng cô càng thêm hối hận, áy náy.
Diệp Thiên tỏ vẻ thản nhiên, khẽ cười nói: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa”.
“Cô Tiêu không còn, anh là một nửa người thân của em. Anh là anh trai, lẽ nào lại chấp nhất với em gái sao?”.
Cố Giai Lệ nghe vậy hơi ngẩn ra, dè dặt hỏi: “Anh Diệp Thiên, anh… tha thứ cho em rồi sao?”.
Diệp Thiên nhún vai, cười hiền hòa: “Anh chưa từng để bụng”.
Cậu vỗ vai Cố Giai Lệ: “Được rồi, không phải em phải đi thu âm sao? Đừng làm lỡ việc, nếu đã quyết định đi con đường này thì phải đi thật tốt!”.
Cố Giai Lệ sụt sịt mũi, cuối cùng ngừng khóc và nở nụ cười. Cô biết, “anh Diệp Thiên” của cô chưa từng rời xa cô.
“Giai Lệ, nhiều bạn bè tới đây như vậy, em không giới thiệu cho anh sao?”.
Ngay lúc đó, Tiêu Chí Lâm bỗng tiến lên, trên mặt treo nụ cười nho nhã.
Cố Giai Lệ nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh, giới thiệu Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh. Nhưng cô lại không nhắc nửa chữ về Diệp Thiên, cũng không giới thiệu Tiêu Chí Lâm với cậu.
Tiêu Chí Lâm lịch sự gật đầu với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt như cười như không.
“Giai Lệ, vừa rồi thấy em thân thiết với người bạn này như vậy, hẳn đó là người có quan hệ tốt nhất với em, sao lại không giới thiệu cho anh?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!