“Diệp Thiên, nhịn chút đi, chúng ta đi thôi!”.
Bây giờ cậu ta cũng vô cùng tức giận, nhưng vẫn luôn giữ được lí trí, bây giờ không đi, nếu Tiết Lâm gọi bảo vệ đến thật thì lần này bọn họ đúng là không còn mặt mũi để đi đâu nữa.
Cậu ta thì cảm thấy sao cũng được, nhưng Diệp Thiên xưa nay luôn cứng đầu, nếu nhiều người nhìn thấy cậu bị bảo vệ khênh ra khỏi khách sạn, cậu ta lo sẽ là cú sốc lớn cho lòng tự trọng của Diệp Thiên.
Ngụy Thi Thi cầm lấy túi xách, đang định đứng lên Diệp Thiên lại phật tay xuống, ra hiệu cho bọn họ cứ ngồi lại.
Hai người không hiểu vì sao, nhưng Diệp Thiên lại tiếp tục lên tiếng.
“Anh nói ý của anh cũng đại diện cho ý muốn của khách sạn, đúng là thú vị!”.
“Anh chẳng qua chỉ là một giám đốc cỏn con, lại giống như có thể một tay che cả bầu trời ở khách sạn Lăng Thiên này, còn dám đuổi khách đi, khách sạn Lăng Thiên dùng loại người như anh đúng là một sai lầm!”.
Diệp Thiên giơ tay lên, chỉ về phía Tiết Lâm.
“Tôi tuyên bố, từ bây giờ anh đã bị đuổi việc!”.
Tiết Lâm nghe thấy vậy, ban đầu hơi sững sờ, sau đó là cười phá lên, Âu Hạo Thần ở phía bên kia cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo nói: “Diệp Thiên, cậu bị làm cho tức đến mức ngu người đi rồi à? Muốn đuổi việc anh họ tôi, chỉ có người phụ trách chính của khách sạn này mới có tư cách, chứ cậu tuyên bố đuổi việc, cậu là cái thá gì chứ?”.
Diệp Thiên cười nhẹ không trả lời, chỉ bấm vào số của Ngô Quảng Phú.
“Là tôi, tôi vừa trở về Lư Thành, có việc muốn hỏi anh, ai là người phụ trách của khách sạn Lăng Thiên ở khu Bắc Thành?”.
“À, vậy sao? Anh bảo anh ta bây giờ đến phòng ăn số 618 của khách sạn Lăng Thiên ngay, vậy nhé, tôi cúp máy đây!”.
Diệp Thiên cất điện thoại vào túi, Tiết Lâm lại căn bản không quan tâm, ngược lại còn lên tiếng mỉa mai.
“Diệp Thiên, không cần phải làm bộ làm tịch ở đâu, muốn đuổi việc tôi thì cho cậu 20 năm nữa cậu cũng không đủ cái tư cách đấy!”.
“Biết điều thì mau cút đi cho tôi, tôi cho cậu 10 giây, còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ!”.
Tiết Lâm đã mất đi sự nhẫn nại, những lời mà Diệp Thiên nói trong điện thoại thì anh ta căn bản không cho vào đầu, những người còn lại đều có suy nghĩ như anh ta, đều cho rằng Diệp Thiên chẳng qua chỉ vì sĩ diện nên cố tình làm ra vẻ mà thôi.