Cũng không thể trách Bành Lượng thất thố như vậy, Diệp Thiên đối với cậu ta mà nói luôn là sự tồn tại cực kì đặc biệt. Nhất là lần hội họp bạn bè ngày đó, Diệp Thiên đã ra mặt thay cậu ta, dọa Lâm Vũ sợ đến mức chạy trối chết, hơn nữa còn giúp cậu ta thành đôi với Ngụy Thi Thi như ý nguyện, ân tình này cậu ta luôn nhớ trong tim.
Chín tháng trước, Diệp Thiên còn chưa học hết học kì I của lớp 12 thì đột nhiên rời trường, không xuất hiện nữa, cũng không liên lạc với cậu ta, khiến cậu ta âm thầm hối tiếc.
Nhưng không ngờ, hôm nay cậu ta và Ngụy Thi Thi vừa cùng nhau ra ngoài đã gặp được Diệp Thiên ở trung tâm thành phố.
“Đương nhiên là tôi, lâu quá không gặp, cậu sống thế nào?”.
Diệp Thiên mỉm cười lên tiếng. Bành Lượng xem như là người bạn duy nhất của cậu ở trường, con người cậu ta nhiệt tình nghĩa khí, còn xem cậu như người bạn thân nhất. Xa nhau hơn chín tháng, cậu cũng có chút cảm khái.
“Tôi vẫn vậy, mấy hôm trước có kết quả thi đại học rồi, sáu trăm ba mươi mốt điểm. Tôi đã điền nguyện vọng Hoa Thanh, không ngoài dự liệu thì tháng chín này sẽ tới trường báo danh. Thi Thi cũng đã vào được Học viện Hí kịch ở thủ đô”.
Bành Lượng gãi đầu, ở trước mặt Diệp Thiên, cậu ta luôn có dáng vẻ của một đứa em.
“Không tồi!”, Diệp Thiên vỗ vai cậu ta.
“Vậy thì đến lúc đó các cậu đều ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp thì coi ngày kết hôn, có thủy có chung rồi”.
“He he, cậu lại trêu tôi rồi”, Bành Lượng nghe thế, ngại ngùng cười, Ngụy Thi Thi ở phía sau thì tỏ ra xấu hổ.
“Đúng rồi, Diệp Thiên!”, Bành Lượng bỗng hỏi: “Sao đột nhiên cậu không đi học nữa? Chuyển trường rồi à?”.
Diệp Thiên lắc đầu: “Không, chỉ là không học nữa, có học tiếp cũng không có ý nghĩa gì”.
Bành Lượng khó hiểu, hỏi tiếp: “Vì sao chứ?”.
“Rõ ràng thành tích của cậu tốt như vậy, thi tháng còn được 749 điểm cao chót vót, tạo nên lịch sử cho trường Tam Trung chúng ta. Rõ ràng cậu có thể thi vào đại học Thủ Đô hoặc đại học Hoa Thanh, thậm chí ra nước ngoài du học cũng không thành vấn đề, sao cậu lại không học nữa?”.
“Nếu cậu học tiếp, thủ khoa năm nay sẽ không phải Âu Hạo Thần, mà là cậu!”.
“Ồ?”, Diệp Thiên nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Thủ khoa lần này là Âu Hạo Thần à?”.
“Còn không phải sao?”.
Bành Lượng thở dài: “Từ lần đánh cược thua cậu, cậu ta cứ như uống máu gà, bỏ hết mấy môn thể dục, năng khiếu, dồn hết tâm tư vào học tập, kiểm tra hàng tháng được 720 điểm trở lên sáu lần liên tục. Lúc thi đại học, cậu ta phát huy hơn hẳn bình thường, được 734 điểm, trang nhất các báo đăng lên toàn là cậu ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!